Cậu chàng biết, muốn dập được dư luận, chôn vùi cái ngoại hiệu “toái đản cuồng ma” này, Phạm Thừa Phong có thể làm được. Thế nhưng muốn sai phái được ông ta, Lý Thanh Vân còn chưa đủ, cần có sư phụ lên tiếng.
Nguyễn Đông Thanh lườm cậu chàng một cái, lại nói:
“Chuyện này Phạm lão cứ mặc kệ đi. Toái đản cuồng ma cũng tốt.”
Vừa nói, gã vừa cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ có cái ngoại hiệu khiếm nhã như thế đóng trên đầu, có lẽ sau này Lý Thanh Vân sẽ bớt ra ngoài gây chuyện thị phi lại.
Dù chuyện hôm nay đúng là không thể trách cậu chàng được.
Lý Thanh Vân mặt mũi ỉu xìu, biết rằng cái danh hiệu “toái đản cuồng ma” này chỉ e không gỡ được xuống nữa rồi.
oOo
Hai tên Lâm Sấu được giao lại cho Vũ Tùng Lâm giải quyết, còn Nguyễn Đông Thanh thì dẫn hai đứa học trò nghênh ngang quay lại Lão Thụ cổ viện.
Chuyện phát chẩn của Mộc gia cũng không phải cứ thích là làm được một sớm một chiều, bởi nhẽ lương thực vải vóc đều là vật phẩm thiết yếu ở Quan Lâm. Từ khi xây thành, tổng binh đời đầu đã hạ quân lệnh, trừ lúc chống đỡ thú triều thì không thể vận dụng nhu yếu phẩm trong kho. Thế nên còn cần cho Mộc Thanh Hiên một ít thời gian để vận hàng từ nơi khác về.
Vũ Tùng Lâm không cho rằng hai tên béo – gầy là du côn thông thường, bèn dùng kính Chiếu Yêu chiếu thử, bấy giờ mới phát hiện chân thân của hai tên này. Lão quả thực rất bất đắc dĩ, nhưng cũng buộc lòng phải thả cả hai.
Ải Quan Lâm xưa nay chống đỡ thú triều đã muốn gãy sống lưng, tuyệt không thể gánh thêm lửa giận của Đế Mộ.
Về phía Lão Thụ cổ viện, Nguyễn Đông Thanh vốn dĩ còn định tự viết mấy quyển tiểu thuyết kiếm chút đồng ra đồng vào, thế nhưng sau khi thấy Lý Thanh Vân có thể dựa trên tiểu thuyết luyện thành Giáng Long Thập Bát chưởng và Cửu Âm Bạch Cốt trảo, thì tạm gác ý tưởng này lại.
Không phải Đông Thanh không muốn giúp đỡ ải Quan Lâm nâng cao chiến lực, có thể chống cự thú triều dễ hơn chút đỉnh, thế nhưng một khi võ công trong tiểu thuyết ra đời, rất có thể khiến các thế lực lớn không thích, thèm muốn. Cái loại chuyện động chạm đến căn cơ của cao tầng này, vẫn nên cẩn thận một chút.
Phải biết, ở Huyền Hoàng giới, võ công bí tịch không giống với học thuyết khoa học ở đời trước, chẳng ai lại đi công khai dễ dàng như thế cả.
Dưới chân núi, Lý Thanh Vân và Tạ Thiên Hoa đã xây xong chuồng gà và ao cá.
Cậu thiếu niên Lý Thanh Vân thời gian gần đây cơ hồ trầm mê trong tiểu thuyết võ hiệp không dứt ra được, không tốn bao lâu đã đọc xong cả bộ *Xạ Điêu Anh Hùng truyện*. Cậu chàng lại gạ sư muội đọc cùng, hi vọng Tạ Thiên Hoa có thể học được Tiêu Dao Du và Đả Cẩu Bổng Pháp.
Thế nhưng Tạ Thiên Hoa chỉ đọc vài chương đầu đã hết hứng thú, nói tiết tấu quá chậm. Cô nàng càng thích đọc sách của Đông Thanh về tiến hóa dự đoán hơn.
Chẳng là, từ hôm về đến nay, Tạ Thiên Hoa thường xuyên mè nheo về chuyện nuôi ếch với Nguyễn Đông Thanh. Hết cách, gã đành phải nhờ Hồng Vân lấy ra mấy quyển sách giả tưởng về tiến hóa, đưa cho Tạ Thiên Hoa đọc.
Quyển sách đầu tiên là Hậu Nhân Loại, viết bởi Dougal Dixon vào năm 1981, nói về cách sinh quyển tiến hóa năm mươi triệu năm sau sự tuyệt chủng của con người. Tạ Thiên Hoa bắt được thứ này lập tức như nhặt được của báu, si mê nghiên cứu quên cả trời đất.
Lần nào Đông Thanh xuống chăm gà, nuôi gà, gã cũng thấy hai đứa học trò không đọc sách thì cũng tự mình nghiên cứu. Lý Thanh Vân thì ngồi vẽ hình bằng hai tay, Tạ Thiên Hoa lại đi xem trứng gà trứng cá. Thấy chúng “ham học” như thế, gã cũng chỉ biết nhún vai, không ngăn cản.
Một ngày...
Lý Thanh Vân đột nhiên cười ha hả, chạy vài bước lên chỗ Tạ Thiên Hoa đang sống, cười khoe:
“Sư muội! Ta ngộ ra rồi!”
Vừa nói, một tay Lý Thanh Vân vừa ra chiêu Giáng Long chưởng, tay kia vừa sử dụng Cửu Âm Bạch Cốt trảo. Hai chiêu số hoàn toàn khác nhau, một cương mãnh, một âm tàn, đánh ra oai lực kinh người.
Nếu Tạ Thiên Hoa không biết rõ nội tình của cậu chàng, có lẽ cũng không thể nhận ra Lý Thanh Vân là người đã mất đi Võ Thánh Chi Hồn, tu vi theo đó mà tiêu tán.
Trái lại, Tạ Thiên Hoa những ngày nay tuy cũng dày công nghiên cứu sách vở, lại không có bao nhiêu đột phá.
Cô nàng chính đang thấy phiền lòng, thì dưới chân núi đã có một thiếu niên ruổi ngựa chạy đến. Chỉ thấy người nọ mình mặc áo trắng, vai đeo hộp thuốc, eo dắt ngọc bội, trông cũng có mấy phần quý khí cao nhã.
Thiếu niên vừa nhác thấy Tạ Thiên Hoa, hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại. Y thong dong xuống ngựa, vái hai người Lý Thanh Vân, nói:
“Mộc gia – Mộc Thiên Hành, xin bái kiến hai vị cao đồ.”
Hai người hoàn lễ, sau đó Tạ Thiên Hoa lại hỏi:
“Công tử hôm nay đến đây là vì chuyện phát chẩn?”
“Gia phụ nói mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ chờ Bích Mặc tiên sinh rời gót.”
Mộc Thiên Hành đáp.
Lý Thanh Vân cười, nói:
“Xin công tử chờ ở đây, tại hạ lên báo lại cho gia sư. Sư muội, xin tiếp đón Mộc công tử ít lâu.”
Tạ Thiên Hoa không quá thích ánh mắt của Mộc Thiên Hành, bấy giờ bèn nói:
“Sư huynh thân là vế trên, há lại phải làm những chuyện này? Vẫn để sư muội làm thì hơn.”
Đoạn lại nhìn về phía thiếu chủ nhà họ Mộc, cười:
“Mộc công tử xin chớ trách bọn tôi thất lễ. Gia sư có lệnh, không thể tự ý để người khác vào tiểu viện quấy rầy người, bằng không giá nào cũng phải mời công tử lên uống chung trà.”
“Nào dám quấy nhiễu tiên sinh? Cô nương làm thế là phải lắm.”
Mộc Thiên Hành cười, tuy là có vài phần gượng gạo. Y há lại không nhìn ra Tạ Thiên Hoa đang lấy cớ chuồn mất, không muốn tiếp xúc với mình?
Thực chất, Tạ Thiên Hoa cũng không hoàn toàn là kiếm cớ. Đúng là hai sư huynh muội có được căn dặn không thể để người khác tự ý lên Lão Thụ cổ viện, thế nhưng người nói lời này tuyệt nhiên không phải Nguyễn Đông Thanh, mà là Hồng Vân tiên tử.
Lý Thanh Vân gãi gáy, nói:
“Mộc lão ca, đã lâu không gặp, vẫn khỏe mạnh chứ?”
“Lý lão đệ phúc phận sâu dày, được Bích Mặc tiên sinh nhận làm học trò, khó tránh khỏi khiến người ta ghen tị. Nếu lão ca ban nãy thất thố thì xin lượng thứ.”
Mộc Thiên Hành lắc đầu, cười, nhẹ nhàng kiếm cớ giải thích cho ánh nhìn tiếc rẻ ban nãy.