Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 192: Phụ Chương Cô Thợ Thủ Công Họ Hàn (2)



Hạ Hầu Duyệt nhìn bóng lưng của Lã công tử vội vã rời đi mà chặc lưỡi một cái. Gã đẩy cửa ra, ngồi xuống ghế ở quán nước đoạn nói với Chu thị:

“Em dâu, cũng may là em nhắc anh. Nếu không anh suýt thì định giới thiệu thằng nhóc đó đi làm nam sủng cho mấy vị quý nhân trong thành rồi!”

Bà chủ quán nước cười khanh khách:

“Đại ca, chính vì người ta là một con cừu béo nên em mới không muốn anh đắc tội đó. Nhìn thôi là đã biết là công tử quyền quý được bao bọc lâu năm lần đầu chạy ra trải nghiệm cuộc đời rồi! Với cái mặt ấy thì cậu ta cần gì biết coi bói, mở hàng ra thôi thì các cô nương đã xếp hàng dài từ đầu thành đến cuối thành chỉ để ngắm rồi!”

Hạ Hầu Duyệt cũng cười, nói:

“Ấy thế nhưng ta xem chừng cậu ta cũng có mấy phần bản sự đấy. Có lẽ nên cho người tra một chút.”

“Ồ, vậy sao? Cậu ta nói gì mà lại để đại ca chú ý như vậy? Tò mò nha! Để muội cho người đi hỏi thăm.”

“Chỉ là trực giác thôi.”

Hạ Hầu Tổng đáp, đoạn thuật lại ba câu nói trước lúc rời đi của thiếu niên nọ. Kỳ thực, gã có cảm nhận như vậy về vị Lã công tử không phài vì lời cậu ta nói mà vì biểu hiện, sắc mặt cậu chàng khi nói những lời ấy không giống diễn kịch. Chứ nội dung mấy câu ban nãy cũng không quá đặc biệt.

Việc Hạ Hầu Duyệt hắn phúc nhỏ mạng lớn chỉ cần hỏi thăm một chút là biết. Việc hắn có đầu quân cho phủ thành chủ cũng không phải là bí mật gì, nên có đoán bừa ra một cái “nạn binh đao” thì khả năng trúng cũng không thấp. Còn câu cuối cùng thì quá chung chung. Thế nhưng, sắc mặt biến đổi cùng phản ứng kỳ lạ của cậu thiếu niên thì rất khó làm giả. Hạ Hầu Duyệt lăn lộn bao năm nay, gặp đủ loại người, nếu chút bản sự này cũng không có thì hắn cũng không tồn tại được đến tận bây giờ. Gã lại cẩn thận đã thành thói quen, nên cũng không ngại kiểm tra kỹ một chút về thân thế họ Lã.

Hạ Hầu Tổng của chúng ta còn đang suy nghĩ thì một bóng nhỏ đã vụt đến, cùng với một tiếng thét lanh lảnh:

“Đại ca, cứu mạng!!!”

Giọng nói này kéo Hạ Hầu Duyệt về hiện tại, lại khiến sống lưng hắn không rét mà run. Gã dằn giọng:

“Tiểu nha đầu muội lần này lại đem cái họa gì về cho ta gánh rồi?”

Hạ Hầu Duyệt không thân không thích. Trên đời chỉ có ba người gọi hắn là “đại ca”, hai vợ chồng Hoàng – Chu do giao tình từ hai mươi năm về trước, và cô thiếu nữ trước mặt này. Nàng ta tên Hàn Thu Thủy, đến thành Bạch Đế trước gã không lâu. Từ khi quen biết cô gái này đến giờ, nói một câu khó nghe thì cô nàng chỉ toàn mang đến cho hắn các loại vấn đề nan giải cùng những cơn đau đầu. Thế nhưng, có lẽ vì tính cách cũng như ngoại hình cô bé có vài phần tương tự người em gái ruột xấu số của hắn, đã mất gần 30 năm trước, mà họ Hạ Hầu hết sức cưng chiều, che chở nàng ta.

Hàn Thu Thủy cười nịnh:

“Đại ca, lần này muội chỉ là nhỡ tay thôi!”

“Có lần nào mà muội không phải là lỡ tay? Nói, lần này là chọc vào ai?”

“Là... là khách của nhị ca.”

Nhị ca trong miệng Hàn thị đương nhiên là ông chủ Hoàng.

Kỳ thực, cô nàng xuất thân từ Hàn gia của Đại Yến, là một gia tộc có truyền thừa lâu đời về thuật luyện kim, rèn đúc, cùng chế tác. Từ rất lâu rồi, tại Huyền Hoàng giới có câu nói, không có gì trên đời mà Hàn gia không thể chế tạo, vấn đề chỉ là liệu người ta có chịu làm hay không thôi. Thậm chí, người ta còn đồn đại, thuật luyện khí có thể có thành tựu ngày hôm nay, công lao lớn nhất chính là của Hàn gia.

Thế nhưng, cũng không rõ vì lý do gì, từ hơn ba ngàn năm trước, gia chủ Hàn gia ban bố một cấm lệnh, ghi hẳn vào tổ huấn, nghiêm cấm con cháu Hàn gia cũng như các đời gia chủ kế nhiệm tham gia chế tác bất kỳ loại vật nào có thể dùng làm vũ khí. Kể từ đấy, Hàn gia gần như thu mình lại, chủ yếu chỉ chế tạo các loại trang sức, đồ gia dụng. Thế nhân vì thế cũng dần quên đi một cự đầu luyện khí, chỉ còn biết đến một gia tộc thợ thủ công.

Mà Hàn Thu Thủy – với tay nghề, đầu óc, cùng danh phận tại Hàn gia – vốn có thể là ứng viên sáng giá nhất cho chức gia chủ đời kế tiếp. Chả nói đâu xa, cái “tủ lạnh” trong phòng tiếp khách của họ Hạ Hầu chính là tác phẩm của cô nàng. Vậy nên, việc nàng ta lưu lạc đến tận Đại Việt xa xôi, lại phải nhờ vả tới Hạ Hầu Duyệt hẳn là có ẩn tình sâu xa.



Ẩn tình này là gì, Hàn thị không kể, mà Trường Mệnh Trùng cũng không hỏi. Chỉ biết, lần đầu gặp gỡ, Hàn Thu Thủy vốn đang làm thuê cho ông chủ Hoàng. Tay nghề của cô bé khó tìm được cái để chê, thế nhưng tính cách lại có chút tùy tiện. Lần đó chính là Hạ Hầu Tổng của chúng ta ra mặt cầu tình hộ cô bé trước cơn thịnh nộ của người em kết nghĩa. Nếu nàng ta không may mắn được cả Hạ Hầu Duyệt lẫn Chu thị yêu thích, thì chắc đã bị ông chủ Hoàng đuổi đi lâu rồi.

Hàn Thu Thủy thông minh nhanh trí, biết có người thưởng thức mình thì cũng nhanh chóng ôm chặt hai bắp đùi ấy, cứ một câu “đại ca”, hai câu “nhị tẩu”, khiến cho ông chủ Hoàng dù không muốn cũng chỉ đành “ngậm bồ hòn làm ngọt”. Biết làm sao được, ai bảo cả vợ lẫn đại ca gã đều bảo vệ cho người ta?

Hạ Hầu Duyệt nghe cô bé trước mặt nói là khách của họ Hoàng thì “xí” một tiếng, nheo mắt nhìn khinh bỉ:

“Muội lại ‘chữa lợn lành thành lợn què’ rồi chứ gì?”

Quả thực lý do chính khiến ông chủ Hoàng muốn đem con nhỏ này đuổi quách đi cho rảnh nợ chính là vì nàng ta tay nghề quá cao, không thích mấy cái đơn đặt hàng “thiếu tính thử thách”. Thành thử, nhiều khi khách hàng chỉ mang đồ đến sửa thôi, nếu Hàn Thu Thủy cứ y việc mà làm, thì chẳng những nhanh mà còn tốt đến mỹ mãn, quả thực là việc nhẹ lương cao. Thế nhưng, cô nàng lần nào cũng nổi hứng “cải tiến” với “nâng cấp” sản phẩm. Và kết quả dù là thành công hay thất bại theo định nghĩa của nàng ta... đều sẽ khiến cho khách hàng đè họ Hoàng ra “đòi đền bù”.

Thấy vẻ mặt đau khổ của Hạ Hầu Duyệt, bà chủ Chu cười lên khanh khách:

“Đại ca, anh nói xem, cái đại nạn lâm đầu anh thời gian tới trong miệng Lã công tử không phải là nói Thu Thủy nhà ta đấy chứ?”

“Dám lắm!”

Họ Hạ Hầu cũng cười như mếu đáp.

Hàn Thu Thủy tự dưng bị anh chị nói xấu, đảo mắt một cái, phồng má lên, nói:

“Lã công tử là ai? Sao tự dưng hắn lại nói xấu muội?”

Đoạn, xoay người, xem chừng định chạy đi tìm người tính sổ. Nhưng chưa kịp chạy thì đã bị Hạ Hầu Duyệt túm cổ lại từ phía sau.

“Chạy đi đâu? Tưởng ta không biết muội định lấy cớ bỏ đi lánh nạn hử?”

Chu thị thấy thế thì cười cười, bổ thêm một đao:

“Hơn nữa, Lã công tử là khách quý của nhà ta, để em đuổi kịp, với cái tính háo sắc của em, nhỡ không nhịn được mà cướp sắc thì chị với đại ca cô biết kiếm ai bắt đền bây giờ?”

Hàn Thu Thủy ban nãy chỉ là kiếm cớ bỏ trốn ông chủ Hoàng, nhưng giờ nghe vậy thì bắt đầu có vài phần hứng thú, bèn hỏi:

“Đẹp trai lắm sao?”

Bà chủ quán nước chỉ mỉm cười, không đáp. Hàn thị thấy vậy thì bắt đầu giãy giụa muốn thoát khỏi tay họ Hạ Hầu:

“Đại ca, thả muội ra đi mà, muội hứa chỉ chạy đi ngắm Lã công tử rồi về liền, tuyệt đối không làm gì quá phận!”


“Bớt nói nhảm! Còn không mau ngoan ngoãn cùng ta đi gặp nhị ca của muội?”

“Đừng! Đại ca, anh thế này là hại chết em đấy!”

Hạ Hầu Duyệt thả cổ áo cô bé ra, nhưng lại túm tay dẫn đi trong tiếng cười và giọng nói với theo của Chu thị:

“Đi sớm về sớm, trưa xong việc ba anh em nhớ về nhà ăn cơm!”

oOo



Hai người đi được một đoạn, Hàn Thu Thủy như nhớ ra chuyện gì, liền quay qua hỏi Hạ Hầu Duyệt:

“Đại ca, gia gia của muội đã có tin tức gì chưa?”

Họ Hạ Hầu liếc mắt nhìn cô nàng, rồi từ tốn đáp:

“Lão Kiếm Tiên cả đời độc lai độc vãng, không vợ không con, cũng chưa từng có tình lữ, từ bao giờ lại tòi ra một cô cháu gái như muội rồi?”

“Như vậy là huynh tìm được gia gia muội rồi?”

Thấy họ Hạ Hầu nhìn mình chằm chằm với ánh mắt chất vấn, cô nàng cũng có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, nói:

“Được rồi, nói cho huynh cũng không sao. Ông ấy không có quan hệ huyết thống với muội, nhưng gần bốn mươi năm trước, ông ấy từng cứu mạng gia phụ. Người ta bảo cứu mạng là ơn tái tạo, muội gọi ông ấy một tiếng ‘gia gia’ cũng nào có gì sai?”

Hạ Hầu Duyệt nghe đáp vậy thì cũng chỉ biết bó tay với lối nghĩ của cô nàng. Y bèn nói:

“Sở lão đầu hiện tại ở một thôn nhỏ tên Đoài gần ải Quan Lâm, cách thành Bạch Đế chừng tám, chín trăm dặm gì đó về hướng Bắc.”

“Đa tạ đại ca! À đúng rồi, mấy ngày tới có thể muội phải đi có việc. Có một loại kim loại khá khó kiếm mà muội đang cần.”

“Ta là đại ca của muội, không cần đa tạ. Mà cần cái gì? Để làm gì? Cần anh hỏi giúp không? Nhận đơn đặt hàng nào mới à?”

“Không, muội tự tìm được. Cũng không phải là đồ gì đắt tiền, chỉ là có chút đặc thù, không dễ tìm mua thôi. Chả là em định làm một món đồ còn đem làm quà ra mắt gia gia. Lần đầu gặp ân nhân của phụ thân muội, cũng đâu thể qua loa được?”

Hạ Hầu Duyệt gật gù:

“Con nha đầu muội mà cũng có lúc suy nghĩ chu đáo có trước có sau nhỉ?”

“Muội lúc nào chả chu đáo?”

Hàn Thu Thủy bắt đầu nói, nhưng khi thấy ánh mắt khinh bỉ của đại ca mình thì chột dạ, vội nhìn đi hướng khác. Cũng may họ Hạ Hầu không hỏi thêm về chuyện này mà đổi chủ đề:

“À đúng rồi, có đơn đặt hàng cho ‘Hộ Vân Thần Giáp’. Đối phương cần mười cái. Trước khi đi thì làm cho đủ hàng, anh còn tiện bàn giao với khách.”

“Muội đã bảo mà, ‘Kim cang xà lỏn’ của muội nhất định sẽ bán đắt hàng!”

Hạ Hầu Duyệt ho khan:

“Cái gì mà ‘kim cang xà lỏn’, anh đã nói bao nhiêu lần rồi? Tên thị trường của nó là ‘Hộ Vân Thần Giáp’!”

Hàn Thu Thủy “xí” một tiếng, phàn nàn:

“Tên quá chung chung, chả có cá tính gì cả, chả có gì đặc biệt! Đến cái tên thử nghiệm ban đầu ‘tiên thủ bộ hạ vì cường’ của em còn nghe hay hơn!”

Số chương còn lại hôm nay: 2 chương ngoại truyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.