Sáng hôm sau...
Trương Mặc Sênh vừa tỉnh dậy, vươn vai, ngáp một cái dài, vừa đưa tay thò vào quần gãi mông mấy cái thì đã nghe tiếng nói như chuông bạc lanh lảnh cất lên:
“Tứ sư huynh, chào buổi sáng.”
Tiểu Thực Thần đại danh đỉnh đỉnh nghe xong, mặt lập tức nghệt ra như ngỗng ỉa. Cậu chàng vội vàng nhìn về phía phòng khách, thì phát hiện một cô bé mặc áo xanh, tóc buộc lại xuyên qua một cái vỏ ốc đang ngồi vắt vẻo trên bậu cửa sổ, cười tủm tỉm nhìn mình.
Ngoại trừ Long tộc tiểu công chúa – Long U ra thì còn ai vào đây nữa?
Long U cười khanh khách, vừa nhảy xuống khỏi bậu cửa sổ vừa nói:
“Tứ sư huynh, hôm nay điện hạ tiếp khách ở trung viện, lát nữa nhớ phải rửa tay cho kỹ đấy nhé. Theo như tiểu muội được biết thì không nhiều người có khẩu vị đặc biệt đâu.“
Vừa nói, cô bé vừa nhìn về phía bàn tay vẫn đang mó trong cạp quần của Trương Mặc Sênh.
Mặt Tiểu Thực Thần đỏ như quả gấc chín, vội vàng rút nhanh bàn tay ra, nói to:
“Mau ra khỏi đây!!! Ai cho ngươi...”
“Thì điện hạ đó. Ngài ấy sợ tứ sư huynh ngủ quên nên nhờ tiểu muội vào nhắc một tiếng.”
Long U cười, mắt tròn xoe, ra chiều ngây thơ vô tội. Khuôn mặt này của cô bé khiến Trương tiểu thực thần chẳng biết nói sao mới phải.
Thế nhưng, Trương Mặc Sênh vừa cúi xuống kéo quần thì đã nghe Long U cất tiếng cười khanh khách:
“Với lại... đối với Long tộc mà nói thì tứ sư huynh hãy còn bé lắm.”
“Mẹ nó! Đứng lại!!!”
Tiểu Thực Thần đạp cửa, chạy đuổi theo, nhưng tốc độ đối phương ngay cả Nghênh Phong Bách Đao Trảm cũng không làm gì nổi, há lại có thể bị cái loại thân pháp mèo ba cẳng của Trương Mặc Sênh bắt được?
“Long tộc tính dâm. Mẹ nó! Bản thiếu đáng nhẽ không nên bị vẻ ngoài của con nhóc này lừa!”
Tiểu Thực Thần dậm chân, thở phì phì, mắng to một câu cho bõ tức.
Luận tuổi tác, luận khổ người, một nhân tộc như Trương Mặc Sênh so với Long tộc quả thực không cùng một đẳng cấp.
Thế nhưng... Long tộc tính háo sắc, Long U lại có thần thông có thể phát hiện được cả tàn hồn Trương Thất trong người cậu chàng. Thành thử, trời mới biết câu nói “bé lắm” ban nãy của con bé có ám chỉ thứ gì khác hay không.
Bấy giờ, trong đầu cậu chàng lại vang lên tiếng của Trương Thất:
“Thôi được rồi. Con bé nó cũng có ý tốt. Mau nai nịt chuẩn bị đi rồi đến gặp thái tử điện hạ.”
“Lão tổ... sao ta cảm thấy từ lúc gặp tiểu công chúa của Long tộc ngài càng ngày càng thiên vị. Rốt cuộc giữa ta và con bé ai mới được ngài chân truyền y bát đây?”
“Tiểu tử nhà ngươi còn dám tị nạnh? Nếu được lão phu quả thực muốn đổi truyền nhân lắm rồi đấy. Ít ra bớt được bao nhiêu công giải thích những chuyện động não một tí là ra thế này.
“Con bé Long U đến đây cũng là để điều tra xem con quỷ đói hãm hại mày hôm qua có quay trờ lại không đó thôi. Mày xem mày nói gì người ta kìa.”
Trương Thất hừ lạnh một tiếng, nói.
Trương Mặc Sênh:
“...”
Được rồi, ngài thắng, cuối cùng hóa ra kẻ ngốc vẫn là ta.
oOo
Sau khi vệ sinh cá nhân một lượt, Trương Mặc Sênh mới đến trung viện chờ lệnh.
Ngày hôm qua, sau khi đã xác nhận chuyện kết minh, Lê Khuynh Thành để cậu chàng về đông viện nghỉ ngơi trước, đến sáng hôm sau lại gặp mặt để bàn bạc kỹ lưỡng những gì cần làm. Trương Mặc Sênh hồn nhiên quay về phòng đánh một giấc, hoàn toàn không nghĩ gì nhiều.
Quả thực làm Trương Thất muốn văng tục.
Lê Khuynh Thành bấy giờ đã biến thành dáng vẻ nam nhi, ngồi chờ sẵn ở chủ vị. Đứng bên cạnh nàng ta là Long U, bấy giờ chính đang ôm lấy một cây đàn tì bà nghịch quên cả trời đất.
Trông thấy dáng vẻ hiện giờ của tiểu công chúa Long tộc quả thực khiến Trương Mặc Sênh hoài nghi những gì mình thấy được trước đó đều là ảo giác, tưởng như là có hai Long U ở trên đời vậy.
Vừa thấy Tiểu Thực Thần bước vào, thái tử Đại Việt đã cười, nói:
“Sau chuyện ngày hôm qua mà vừa về một cái đã đặt lưng xuống ngủ được ngay, tâm trí kiên định như sắt thép, vững như núi Hoàng Liên này của Trương thiếu trang chủ thực là xưa nay hiếm có. Cô xin bái phục.”
Trương Mặc Sênh:
“...”
Không có đại sư huynh ở cạnh, tự dưng cảm giác cái vai “chú bé đần” nó tự rơi vào đầu mình.
Long U nghe thế, cười phá lên, sau đó dường như sực nhớ ra không nên trêu ông sư huynh tương lai này quá, bèn quay sang tiếp tục nghịch đàn.
Trước đó còn cẩn thận ném cho Trương thiếu trang chủ một ánh nhìn “ta đây giữ thể diện cho sư huynh nên không cười... quá nhiều”.
Tiểu Thực Thần hắng giọng một cái, nói:
“Không biết điện hạ có an bài gì cho Mặc Sênh?”
“An bài thì không dám, nhưng có mấy yêu cầu quá đáng, mong thiếu trang chủ chớ trách.”
Lê Khuynh Thành nói.
“Không dám. Mời điện hạ cho biết...”
“Ngày hôm qua thiếu trang chủ vừa tới đây, buổi tối đã có quỷ đói xuất hiện. Chốn này khi trước là nơi Nhân Tông hoàng đế lui tới, có quốc vận bảo vệ, yêu ma tà quỷ bình thường không dám lại gần. Chỉ sợ lai lịch của đối phương không đơn giản... Lại nói từ trước đến giờ Mỹ Vị sơn trang không tham gia vào tranh đấu của thiên hạ, dễ thấy không thể nào thiếu trang chủ có hiềm khích với quỷ đói mới phải.”
“Ý của điện hạ là... mục tiêu thực sự của đối phương là sư phụ?”
Trương Mặc Sênh rùng mình một cái, đoạn lên tiếng.
Lê Khuynh Thành đáp:
“Chỉ sợ sự thật là vậy. Nói thẳng ra một câu trái tai, cô hi vọng đám quỷ đói này nhắm vào thiếu trang chủ hơn. Mong thiếu trang chủ chớ trách.”
“Chuyện ấy đã hẳn. Đến cả bản thân tại hạ cũng mong đối phương nhắm vào mình, huống hồ là điện hạ.”