Còn chưa đến nửa ngày, thế nhưng tin tức Bích Mặc tiên sinh Nguyễn Đông Thanh muốn tự mình chuẩn bị một tiết mục đón tiếp thái tử Đại Sở Thượng Quan Trường Không đã truyền đi khắp cả Đại Việt.
Cơ hồ thế lực lớn nào cũng hay tin.
Không nói cũng biết, nếu không phải tai mắt ở Quan Lâm truyền tin về, thì cũng là mấy vị công tử tiểu thư được giao nhiệm vụ chuẩn bị nói lộ ra cho thế lực sau lưng mình.
Thành Cổ Long...
Trương Hạo nhìn bức thư trong tay, gật đầu một cái, đoạn khẽ hắng giọng một tiếng. Lập tức, trong bóng tối xuất hiện một người áo đen, cung kính quỳ gối với lão.
“Phiền Ảnh huynh đưa ta đến Quan Lâm một chuyến.”
“Thái sư quá lời. Mời...”
Người được gọi là Ảnh lão phất tay, lấy trong túi chứa đồ ra một cỗ kiệu lớn. Chờ Trương Hạo vào kiệu, Ảnh lão lập tức vận khởi đại thần thông, khiến cỗ kiệu đằng không phóng lên trời.
...
“Lâm thượng thư định đi đâu đấy?”
Binh bộ thượng thư – Lâm Doãn Hành – chỉ thoáng chốc là nhận ra giọng của kẻ vừa mới lên tiếng. Lão chỉ thấy cả người rét căm căm, sống lưng lạnh như nằm trên tảng băng. Lâm thượng thư nổi tiếng là mặt lạnh, bất cận nhân tình.
Thậm chí, không thiếu quan viên còn vụng trộm đặt cho lão một biệt hiệu – Quỷ Diện Phán Quan. Cũng nói phán quan của diêm vương nếu có thật thì cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Thế nhưng, Lâm Doãn Hành nổi tiếng là mặt lạnh hiện giờ lại có dáng vẻ chẳng khác nào... so sánh khó nghe một tiếng, thì là “thiếu nữ vừa mới về nhà chồng”.
Lâm thượng thư quay đầu, nở nụ cười cứng nhắc. Cái mặt lão vốn lạnh, bây giờ gượng ép cười lên, trông còn khó coi hơn bình thường mười lần.
“Điện... điện hạ có gì chỉ bảo?”
Đứng sau lưng lão, mình mặc chiến giáp, mắt nheo nheo, biểu cảm bặm trợn trông như thằng đòi nợ thuê chuyên đâm thuê chém mướn không phải ai khác, chính là binh mã đại nguyên soái, Võ Hoàng, Lý Huyền Thiên.
Chỉ là...
Lý Huyền Thiên này trông rất trẻ, tóc đen thả xuống vai, râu ria tỉa cẩn thận, dáng vẻ phong trần tuấn lãng chẳng khác nào người vừa ba mươi.
So với bộ dạng lúc xuất hiện ở Võ Bảng hội hay cái lần vứt đầu người vào phủ thái sư thì quả thực khác biệt rất lớn.
Nếu không phải Lâm Doãn Hành biết rõ nguyên do, thì chắc hẳn sẽ nhận định đấy là ba người hoàn toàn khác nhau.
Lý Huyền Thiên cười, nói:
“Chỉ bảo thì không. Thượng thư vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, không phải sao?”
“Hạ quan... hạ quan... hạ quan tội đáng muôn chết, xin điện hạ nể tình Lâm mỗ từng lập nhiều chiến công cho Đại Việt mà giơ cao đánh khẽ, tha cho người nhà tại hạ.”
Lâm Doãn Hành rùng mình, vừa nói, vừa rút kiếm kề cổ, giống như muốn tự vẫn tạ tội.
Lý Huyền Thiên nhìn lão, nheo mắt lại, thế nhưng vẫn vung tay một cái. Một đạo chân khí bắn ra, xảo diệu đoạt được kiếm của Lâm Doãn Hành.
Binh bộ thượng thư thấy thế, cười khổ:
“Điện hạ nhất quyết giáng tội tru di cửu tộc lên đầu hạ quan sao?”
“Tội gì?”
“Hạ quan... hạ quan định đến Quan Lâm một chuyến. Tự ý rời khỏi Cổ Long trong thời điểm này há chẳng phải tội chết hay sao?”
Lâm Doãn Hành nhìn về phía Võ Hoàng.
Vốn là, dựa trên phản ứng của Lý Huyền Thiên, lão lờ mờ đoán được lần này binh mã đại nguyên soái đến đây không phải biết do đoán biết được ý đồ lén lút rời khỏi thành Cổ Long của lão để mà giáng tội. Thế nhưng, cái mặt đâm lê đó phải giải thích thế nào?
Hiện giờ đang lúc hải thú rục rịch, người thuộc binh bộ như lão đáng nhẽ phải túc trực ở Cổ Long thành chờ lệnh. Đương nhiên, luật này được Nhân Tông Lê Oanh đề ra.
Tính khí Nhân Tông thế nào, người trong quan trường có ai mà không biết?
Lại nói, thời Lê Nhân Tông không có Lý Huyền Thiên.
Võ Hoàng xuất hiện, khiến rất nhiều vị trí trong quân trở nên có phần dư thừa, thậm chí khiến toàn bộ tam quân trở nên cồng kềnh trúc trắc, vận hành xuất hiện ứ đọng trì trệ. Thế nhưng cấu trúc quân đội là từ thời Nhân Tông thịnh thế truyền xuống, Lê Dực hoàng đế nói không muốn xúc phạm tiên hiền, mặc cho Lâm Doãn Hành nhiều lần thượng tấu muốn cải tổ tinh giản lại quân đội Đại Việt đều thành công cốc.
Cuối cùng, lão quyết định nói thật.
Lý Huyền Thiên hỏi:
“Vì cớ gì khi không lại đến Quan Lâm?”
“Khuyển... khuyển tử nói... thái tử nước Sở Thượng Quan Trường Không cố ý làm khó. Tối nay Bích Mặc tiên sinh y hẹn chuẩn bị một tiết mục mua vui cho y. Khuyển tử cảm thấy giận thay tiên sinh, nên mới truyền tin cho hạ quan... để hạ quan đến trấn tràng.”
Lâm Doãn Hành một năm một mười kể hết cho Lý Huyền Thiên.
Không sai.
Lâm công tử áo trắng chính là con trai lão – Lâm Cảnh Trung.
Đương nhiên, lần này Lâm Doãn Hành chạy đến Quan Lâm không hoàn toàn vì trấn tràng, mà là muốn rào trước đón đầu. Nhỡ đâu Lâm Cảnh Trung thể hiện tốt, khiến Nguyễn Đông Thanh vui lòng thì lão cũng “tiện thể” cầu xin, biết đâu lại khiến thằng con nhà mình bái được vào môn hạ Lão Thụ cổ viện.
Đến lúc đấy chớ kể đến việc bắt chèo được với một vị đại nhân vật sờ vào nóng bỏng tay của Huyền Hoàng giới, thằng con nhà mình cũng thuận lý thành chương mà trở thành đồng môn với quý tử nhà Võ Hoàng. Đương nhiên, phe cánh của Lý Thanh Minh trong Lý gia không thừa nhận quan hệ...
Nhưng trừ phi là mắt mù, bằng không sẽ có thể nhận ra tấm lệnh bài Lý Huyền Thiên giao cho Nguyễn Đông Thanh đại biểu cho cái gì.
Võ Hoàng nghe xong, gật đầu:
“Thượng thư nói phải lắm! Đại Việt ta há lại để cho một thằng nhãi ranh đè đầu cưỡi cổ? Lần này ngài có công, đáng thưởng. Lâm thượng thư yên tâm tọa trấn Cổ Long thành, bản hoàng đích thân đi Quan Lâm một chuyến. Có ta tọa trấn, xem thử ai dám nhảy nhót trên đầu trên cổ Đại Việt!”
Lâm Doãn Hành mới đầu còn hí hửng, nghe được một nửa thì khuôn mặt thoắt cái biến thành màu gan lợn!
Môn hạ Lão Thụ cổ viện!