Sau khi Nguyễn Đông Thanh tiết lộ thân phận thực sự của những thiếu niên nam nữ và nguồn gốc của món điểm tâm, thì cả khán đài thoắt cái đã chìm vào trong tĩnh lặng. Khách khứa vô luận là văn quan, võ tướng hay cường giả giang hồ đều ngây ngẩn nhìn nhau, không ngờ Bích Mặc tiên sinh lại đi nước cờ này.
Mượn yêu sách của Thượng Quan Trường Không làm cái cớ nói lên cái khổ của tội dân?
Lẽ nào... tiên sinh muốn xóa bỏ hình phạt trục xuất, để nạn dân khôi phục thân phận, vào thành sinh hoạt?
Bấy giờ, lại nghe trên khán đài phát ra tiếng ho khan. Sau đó, một thiếu niên anh tuấn bức người từ từ đứng dậy, ngoại trừ thiếu lâu chủ Lã Vọng Thiên của Vọng Thiên Lâu ra thì còn ai khác nữa? Cậu chàng hướng ánh mắt nhìn về phía người đang ăn mặc như tù phạm trên sân khấu:
“Dám... dám hỏi tiên sinh, Địa Tâm rốt cuộc là thứ gì?”
Nguyễn Đông Thanh cũng là lần đầu trông thấy một người tuấn tú đến như thế, quả thực là hiện thân định nghĩa của hai chữ “đẹp trai”. Trước nay hắn không tin rằng cái cụm “đẹp ngất ngây”, thế nhưng khi thấy Lã Vọng Thiên, trai thẳng như Bích Mặc tiên sinh còn thấy giật mình một cái chứ đừng nói gì cánh chị em.
Nguyễn Đông Thanh hắng giọng một tiếng, vừa định giải thích, thì Lý Huyền Thiên đã bước lên một bước:
“Câu hỏi này để bản hoàng giải thích thì hơn.”
Sau khi nhận được ánh mắt “chấp thuận” của Bích Mặc tiên sinh, Võ Hoàng mới nói:
“Địa Tâm là một loại nấm mọc trên tim của xác chết, hơn nữa còn phải là chỗ tụ tập hàng ngàn hàng vạn xác chết như chiến trường mới có thể xuất hiện. Năm đó Sơn Man chặn sông, Nghiêm Hàn tiến đánh, Long tộc ép biển, bản hoàng và các anh em cũng phải dựa vào thứ này cầm cự.”
“Ra thế... khó trách Võ Hoàng phát hiện thâm ý của tiên sinh sớm hơn lão phu một bước.”
Trương Hạo nghĩ thầm.
Lão là nguyên lão trong triều, lại là quan văn, năm đó Nghiêm Hàn đánh Đại Việt, Trương Hạo ở Cổ Long thành. Tuy cũng có giật gấu vá vai, song không đến nỗi cần phải dựa vào Địa Tâm để mà sống qua ngày như chiến sĩ nơi tiền tuyến.
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta lúc này chính đang nghĩ:
“Lại để Võ Hoàng ra mặt nói đỡ một lần. Ài... giá như có thể làm được một cái kính lão giúp y thì tốt.”
Nguyễn Đông Thanh cảm thấy Lý Huyền Thiên năm lần bảy lượt giúp đỡ, không trực tiếp thì cũng gián tiếp qua tấm lệnh bài, thế mà hắn lại chưa làm được gì cho Võ Hoàng, trong lòng cũng áy náy lắm.
Lý Huyền Thiên nói xong, lập tức đã nghe có tiếng người phản bác:
“Tiên sinh chẳng nhẽ muốn để những tội dân này khôi phục dân ngạch, vào thành sinh sống? Tấm lòng hải hà của tiên sinh bản quan bội phục. Thế nhưng nạn dân trong người chảy tội huyết, bản tính xảo trá, để chúng vào thành thì dân chúng toàn bộ Quan Lâm sẽ nghĩ thế nào? Chuyện này có phần chưa thỏa đáng, vẫn mong tiên sinh nghĩ lại.”
“Vị đại nhân đây là?”
Nguyễn Đông Thanh nhìn về phía khán đài, chỉ thấy kẻ vừa lên tiếng là một kẻ béo ục béo ịch, mặc một bộ áo trắng, từ trên sân khấu nhìn lên, quả thực giống hệt một cái bánh bao biết đi biết chạy.
“Bao Tinh Bạch, chán làm chức phó thành chủ rồi phải không?”
Nghe Lý Huyền Thiên cao giọng chất vấn mà Bích Mặc tiên sinh của chúng ta kém chút thì ngã lăn ra đất. Bao Tinh Bạch? Bánh bao trắng tinh?
Bố mẹ người này chẳng nhẽ biết thuật tiên tri hay sao?
“Võ Hoàng điện hạ tuy quyền khuynh thiên hạ, nhưng không thể một tay che trời. Bản quan là người của Lễ bộ, muốn phế truất ta, hỏi ý kiến của thánh thượng trước đi.”
Bao Tinh Bạch chẳng biết lấy sức mạnh từ đâu, thế nhưng lúc này y thẳng lưng, nghiêm mặt, đối chọi gay gắt với Lý Huyền Thiên.
Kế, gã lại nhìn về phía Trương Hạo và Ảnh Lão, nói:
“Trương lão tiên sinh tuy đức cao vọng, từng làm thái sư đầu triều, song hiện giờ đã cáo lão hồi hương, chắc hẳn không tiện xen vào chủ trương của triều đình đâu nhỉ?”
Trương Hạo nhún vai, nói:
“Lão phu đúng là không tiện hỏi chuyện trong triều, bằng không lại có người nói họ Trương chúng ta một tay che trời, coi thường thánh thượng.”
Đương nhiên, kể từ lúc Bao Tinh Bạch đứng ra thì lão cũng đã đoán được đại khái nguyên do vì sao lá gan của cái tên phó thành chủ này đột nhiên lại phổng phao hơn ngày thường, đến độ dám ngang nhiên đứng ra đối đầu với Lý Huyền Thiên.
Bao Tinh Bạch nổi tiếng là nhát gan, cam chịu, an phận thủ thường, mấy lần trước tham dự hội Mỹ Thực Tiến Vua cũng thuộc diện nửa trong suốt. Chẳng thế mà mặc dầu làm quan đã nửa đời người, đổi đến ba đời thành chủ, nhưng hắn vẫn mãi mãi dậm chân ở cái chức phó.
Người như vậy đột nhiên dám đứng ra bật cả Lý Huyền Thiên thì chỉ có thể có một nguyên do: Lễ bộ. Còn nhớ năm xưa, chính người của Lễ bộ đã định tội danh Nguyên Tội, khiến nạn dân một khi bị trục xuất thì ba đời không được vào trong thành, không thể khôi phục dân ngạch, không thuộc vào tứ dân. Địa vị của tội dân thấp hơn gia nô, kém cả ca kỹ, nguyên do cũng có thể truy nguyên về Lễ Bộ thượng thư đầu tiên mà ra.
Sau đó, lại cũng chính Lễ bộ thường xuyên nhảy ra, nói “đời sau của tội dân cũng là tội dân, phải tính ba đời lại từ đầu”. Thế là một khi người ta phạm tội bị trục xuất, tước đi dân ngạch, thì đời đời kiếp kiếp chỉ có thể làm nạn dân, mãi mãi cũng không lật được người.
Lúc này, không nói Trương Hạo cũng đoán ra.
Lễ Bộ thượng thư đã hay tin về vở diễn “Liễu Hạnh”, mới quyết chí làm khó dễ.
Dù sao, trong mắt người tu Lễ học, nhân vật không tuân tam tòng chẳng màng tứ đức, tùy tâm tùy tính, khí khái chẳng kém nam nhi như công chúa Liễu Hạnh quả thực là không thể chấp nhận được.
Nhất là vở kịch này còn xuất từ tay của thằng cha có chiến tích đặc biệt với Nho đạo như Nguyễn Đông Thanh.
Trước là “di sản” của tiền nhân là “tội dân ba đời”.
Sau lại là vở kịch “li kinh phản đạo”.
Thành thử, Lễ Bộ mới nhất quyết chống lưng cho Bao Tinh Bạch, thậm chí không tiếc đối đầu với Võ Hoàng. Nguyên nhân rất đơn giản... Khôi phục dân ngạch cho tội dân hay phổ biến vở “Liễu Hạnh”, Lễ bộ đương nhiên sẽ không nhìn Nguyễn Đông Thanh đạt được cả hai. Sở dĩ để Bao Tinh Bạch nhảy ra làm khó dễ là muốn lấy chính một trong hai yêu cầu này ra làm thẻ đánh bạc.
Chúng ta nể mặt cấp lại dân ngạch cho “tội dân” thì ngài chớ có truyền bá vở “Liễu Hạnh”.