Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 234: Thách Đấu Luận Đạo



Bấy giờ, Trương Hạo mới hắng giọng một cái, lên tiếng:

“Chư vị, có thể nghe lão phu nói một lời được không?”

Khán đài chính đang nhao nhao sôi trào, người người muốn nhân cơ hội đạp cho Bao Tinh Bạch một nhát lúc này cũng ngừng tay, ngậm miệng, nghiêm chỉnh như học sinh chào cờ.

Đường đường là cha của thái sư đương triều, cường giả Sử gia, danh tiếng và thế lực của Trương thị cũng không phải là để trưng cho vui...

Không thể làm phật ý lão.

Trên khán đài, vô luận là quan văn hay võ tướng, chưởng giáo hay tông chủ thì đều nghĩ như vậy. Thậm chí, không thiếu kẻ cho rằng ở đây ngoại trừ Bích Mặc tiên sinh và Võ Hoàng ra, ắt hẳn không ai dám không nể mặt Trương Hạo.

Nguyễn Đông Thanh nói:

“Xin kính cẩn nghe cao kiến của Trương lão thái sư.”

“Tiên sinh khách khí rồi. Theo ngu kiến của lão phu chi bằng mỗi bên lui lại một bước?”

Trương Hạo nói, nhìn về phía Bao Tinh Bạch:

“Không biết ý của Lễ bộ thế nào?”

“Có th... không đúng. Hạ quan chỉ là một phó thành chủ cỏn con, nào dám lạm quyền thay mặt Lễ Bộ thượng thư đại nhân lên tiếng nói chuyện?”

Bao Tinh Bạch vừa bị bỏ rơi, lúc này chỉ hận không thể chuồn khỏi đây càng sớm càng tốt, thành thử mém chút nữa là buột mồm đồng ý đề nghị của Trương Hạo. Cổ hắn lúc này rụt lại, nếu không phải hình thể Bao phó thành chủ quá mức phổng phao, cổ lại ngắn, chỉ e hiện tại đầu y đã rụt thẳng vào lớp vai ngấn mỡ mất dạng, không khác gì con rùa chui vào mai.

Cũng may, mới nói được nửa chừng, Bao Tinh Bạch đã sực tỉnh, vội vàng xua tay.

Lý Huyền Thiên cười lạnh:

“Vậy sao? Không có Lễ bộ chống lưng mà dám lên giọng cãi vã với bản hoàng, Được! Can đảm lắm! Bao phó thành chủ có khí phách như thế mà bản hoàng lại không nhìn ra, quả thực là khiến người tài mai một. Bản hoàng ngày mai sẽ vào triều thượng tấu, để Bao phó thành chủ chuyển sang binh bộ, cùng bản hoàng đại chiến sa trường một phen.”

Bao Tinh Bạch vừa nghe phải nhập ngũ thì hồn vía lên mây, gương mặt vốn đã trắng bây giờ càng tái bợt đi chẳng khác bôi vôi. Y nhìn hai người trên sân khấu, hận chỉ muốn nhào lên cắn một cái.

Vốn tưởng Bích Mặc tiên sinh muốn biếm hắn làm thường dân đã đủ tàn độc.

Không ngờ Lý Huyền Thiên còn ác hơn, định kéo Bao Tinh Bạch hắn lên sa trường đánh nhau với Hải Thú, đến cơ hội sống đời yên bình làm thường dân cũng không có.

Võ Hoàng là người thế nào?

Binh mã đại nguyên soái, ngay cả Binh Bộ thượng thư gặp y cũng phải cung kính cúi đầu. Một khi Bao Tinh Bạch hắn nhập ngũ, thực sự vào Binh Bộ thì thiếu gì cơ hội để dùng ném đá giấu tay, mượn đao giết người với hắn?

Bao Tinh Bạch hối hận thối cả ruột, song lúc này ván đã đóng thuyền, chẳng còn làm gì được nữa.

Lại nghe trên sân khấu, Nguyễn Đông Thanh ho khan một tiếng, hỏi:



“Không biết mỗi bên lui một bước trong lời của Trương lão thái sư là có ý gì, xin nói rõ cho.”

“Xóa bỏ nạn dân chế là chuyện đại sự, can hệ đến ngàn năm, thiết nghĩ cho dù là Võ Hoàng điện hạ hay tiên sinh thì cũng không dám vượt quyền thánh thượng, tự quyết việc này. Lão phu có thể để khuyển tử viết một bức tấu chương thưa với thánh thượng, song cũng không phải việc một sớm một chiều mà xong được ngay. Thế nên, cần phải lùi một bước...”

Trương Hạo cười, chậm rãi nói.

Tuy cái nguyên nhân chủ yếu khiến chế độ nạn dân sừng sững từ lúc lập quốc đến giờ vững như bàn thạch được lão giấu nhẹm, không đả động gì đến, song lý luận chặt chẽ, lời lẽ tựa như lạt mềm của lão lại khiến toàn bộ khách khứa đến xem kịch đều phải gật gù lắng nghe, không tự chủ được cảm thấy lão nói rất có lý.

Đối với thái sư tiền nhiệm Trương Hạo, vô luận là ngữ khí hay cách nhấn câu, nhả chữ đều là một loại binh khí, khiến kẻ khác mặc dầu bị lão cắt tiết xẻo thịt mà cũng không hề hay biết.

Trương Hạo cố tình ngừng lại một chốc, rồi mới nói:

“Võ Hoàng điện hạ, thời thế hiện giờ kiếm bạt cung giương, hải thú biển Phong Bạo rục rịch muốn tràn lên bờ, xâm lấn đại địa. Chính là lúc cần người, dùng người vậy. Theo ngu kiến của lão phu không bằng hai chúng ta cùng viết một bản tấu chương dâng lên thánh thượng, để con cháu của nạn dân tòng quân giết giặc, lấy công chuộc tội?”

“Quả là cao kiến. Bội phục. Bội phục.”

“Trương lão tiền bối không hổ từng là thái sư đầu triều, suy nghĩ thật là chu đáo cẩn thận.”

“Im miệng. Ngươi nói thế khác nào đang chửi tiên sinh suy nghĩ xốc nổi, không biết trước sau?”

...

Nguyễn Đông Thanh tuy bề ngoài trưng ra một cái mặt cá chết, không biểu hiện chút cảm xúc nào, thế nhưng trong ruột gã thì hiện giờ đang mừng húm. Nếu không kiệt lực khắc chế biểu cảm trên mặt, dám cá hiện giờ Bích Mặc tiên sinh của chúng ta đã cười phá lên từng trận khả ố rồi.

Thực ra...

Ý tưởng dùng Địa Tâm đãi khách, để nạn dân rót nước bưng trà không phải của Bích Mặc tiên sinh, mà chính thị là tác phẩm của Vũ tổng binh. Vốn là Vũ Tùng Lâm chỉ muốn lợi dụng dịp tụ hội lần này, mượn danh của Nguyễn Đông Thanh kể cho văn quan võ tướng khắp nơi về nỗi khổ nỗi oan của nạn dân mà thôi.

Cho dù là Vũ tổng binh, hay Bích Mặc tiên sinh thì đều chẳng hề hi vọng xa vời có thể giải quyết được việc này trong một sớm một chiều.

Nào ngờ, hôm nay đến xem kịch lại có một Trương Hạo.

Đề nghị của lão đối với Nguyễn Đông Thanh mà nói đã là ngoài mong đợi, vượt chỉ tiêu, hắn há lại có thể từ chối? Thế nhưng, Bích Mặc tiên sinh dù sao cũng là người đến từ địa cầu, hắn có thể nhìn ra chế độ nạn dân có thể tồn tại từ lúc ải Quan Lâm vừa mới được xây là do trong triều có thế lực nào đó hưởng lợi từ bọn họ.

Nếu hiện tại hắn tỏ vẻ quá vồ vập, chỉ e là đối phương sẽ thừa cơ làm khó.

Thành thử, hiện tại hắn mới đang nỗ lực trưng ra cái mặt cá chết. Cũng may hiện tại Nguyễn Đông Thanh đang có tạo hình như tù nhân, tóc tai bù xù, mặt mày lem luốc, thành thử đám khách khứa đứng từ xa mới không thể nhìn ra sơ hở.


Bằng không, với cái tài diễn xuất chỉ dừng lại ở mức văn nghệ trường như gã, diễn thế quái nào được trước toàn các thành phần chẳng dày dạn quan trường thì cũng giang hồ lọc lõi này được?

Thế là, hắn chờ một chốc, lại đưa tay vê cằm giống như đang cân nhắc cẩn thận, đắn đo suy xét mãi. Cuối cùng, Nguyễn Đông Thanh mới chịu lên tiếng:

“Nếu Võ Hoàng điện hạ không có ý kiến gì thì tại hạ xin nghe lời chỉ dạy của Trương lão thái sư.”

Lý Huyền Thiên không chờ đợi lấy nửa giây, gật đầu cái rụp, nói:

“Cứ như vậy đi.”



“Cảm ơn tiên sinh đã thông cảm. Chuyện này chắc chắn lão hủ sẽ tự mình để ý, tuyệt không lơ là, sẽ sớm cho tiên sinh một câu trả lời.”

Trương Hạo thấy cuối cùng vị Bích Mặc tiên sinh kia cũng “nể mặt” lão mà “giơ cao đánh khẽ”, không khỏi thở phào. Dù sao, sử đạo hiện giờ cũng là một phần của Nho đạo, mà lão cũng có thể tính là một thành viên của Nho môn.

Vẫn nói: “Tổ chim mà cháy, há lại có trứng lành?”

Lần trước Văn Cung đến thách thức, Nho đạo sập mất một góc, lão cũng bị ảnh hưởng phần nào, văn tâm nhộn nhạo bất an. Thành thử, khi Bao Tinh Bạch nhảy ra làm khó, lão mới phải vội vàng tìm cách hòa hoãn đôi bên.

Nếu không, Nho đạo mà lại mất một mẩu nào thì đúng là không biết khóc với ai cho phải.

oOo

Vốn là...

Quan khách đến xem kịch đều cho rằng mọi biến cố đêm nay đến đây là dừng. Hiện tại là lúc vui vẻ hòa thuận, chuẩn bị khép màn, kết thúc có hậu, ai về nhà nấy.

Bỗng nhiên, không một dấu hiệu...

Chỉ thấy hương sen thoang thoảng, ánh vàng rạng rỡ chẳng khác nào mặt trời tràn ra khắp cả khán đài. Người người tắm trong ánh sáng, chỉ thấy không hề cháy bỏng chói gắt mà ấm ám nhu hòa vô cùng, tựa như là nắng ấm pha với mật ong. Lại nghe bên tai văng vẳng tiếng lầm rầm nhẩm đọc, thoang thoảng tiếng cốc cốc đều đều của mõ gỗ.

Một nhà sư trẻ hai tay chắp lại, nhẹ nhàng đạp không tiến về phía sân khấu, Mỗi lần y cất bước, dưới gót lại sinh ra một đóa sen vàng đón lấy bàn chân, sau đó tan ra thành mười mảnh lá sen, rải ra bốn phía.

Người này đương nhiên không phải ai khác, chính là truyền nhân của Long Hoa tự - Kim Thiền Tử.

Nguyễn Đông Thanh nhìn nhà sư trẻ tuổi đang đạp không tiến về phía mình, ánh váng lóe chói mắt, quanh thân phát ra những tiếng rè rè như đài phát thanh bị nhiễu. Gã nhíu mày một cái, thầm hô không ổn.

Vị hòa thượng này đột nhiên ra mặt, chắc không phải là kiếm chuyện với hắn đấy chứ?

Kim Thiền Tử đáp xuống sân khấu, nhìn Võ Hoàng một cái, đoạn cao giọng:

“Nguyễn thí chủ, bần tăng Kim Thiền Tử, đại biểu Long Hoa tự khiêu chiến các hạ.”

“Phụt. Đại sư bao giờ thì sang Tây Thiên bái Phật cầu kinh?”

Nguyễn Đông Thanh nghe pháp hiệu của nhà sư trẻ tuổi trước mặt, cười nhạt, đáp. Gã có thể nghe ra thái độ của Kim Thiền Tử này không lấy gì làm thân thiện cho cam, thành thử cũng không nhường nhịn khách sáo gì cả.

Trên sân khấu, một hòa thượng khắp người tỏa hào quang, dưới chân đạp sen vàng, chung quanh tràn ngập tiếng niệm kinh, khí chất cao tăng tỏa ra bức người. Đối diện y lại là một thằng cha đầu bù tóc rối, cổ đeo gông chân mang cùm, quả thực là đối nghịch hoàn toàn, ngược nhau chẳng khác nào trời và vực.

Kim Thiền Tử lại quay sang chỗ Lý Huyền Thiên, nói:

“Các vị, chuyện này là đạo thống chi tranh, xin chớ có cậy thế chủ nhà mà chen vào. Bằng không cũng đừng trách Long Hoa tự chúng ta không nói lý.”

“Hòa thượng, khuyên ngươi ngươi không nghe, cẩn thận đại nạn lâm đầu.”

Trên khán đài, Lã Vọng Thiên lắc đầu, nói thầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.