Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 238: Lý Thanh Vân Làm Xuy Sự Binh (*)



Chú thích một chút: “xuy sự binh” là binh sĩ làm nhiệm vụ nấu nướng trong quân, tương đương với chiến sĩ nuôi quân hay anh nuôi bây giờ. Do chưa tìm được tài liệu nào nói về chức vị tương đương trong quân đội Đại Việt, nên tạm thời sử dụng tên chức vị của bên Tàu.

Bao giờ tìm thấy thì sẽ sửa lại sau.

oOo

Lúc Lý Thanh Vân lấy lại ý thức thì đã là ngày hôm sau.

Cậu chàng muốn ngồi dậy, chỉ là toàn thân lạnh cóng, các khớp cũng run lên từng hồi, không còn chút sức mạnh nào. Vừa chống tay xuống ván giường bằng gỗ muốn nhổm dậy, Lý Thanh Vân đã ngã dập lưng xuống lớp đệm cỏ.

Đưa mắt nhìn quanh, cậu chàng phát hiện mình đang ở trong một căn phòng dài, chính giữa là lối đi, hai bên là một cái giường đất được độn cao, dài đến mấy trượng, chia làm nhiều ô. Mỗi ô lại trải một tấm vấn gỗ, đặt đệm rơm, bức tường trên đầu khoét một cái lỗ làm cửa sổ.

Bên ngoài thỉnh thoảng lại nghe tiếng dậm chân, tiếng ngựa hí khi xa khi gần. Một cái mùi hôi khăm khẳm theo ô cửa sổ tràn vào phòng rồi ứ đọng ở đấy, cứ lởn vởn chẳng chịu tiêu tán, mém chút thì làm Lý Thanh Vân muốn mửa. Cũng đã hơn một năm rồi cậu chàng mới lại phải sống chung với cái mùi chất thải ngựa này, thành thử chưa làm quen ngay được. Bấy giờ trong phòng, có tiếng ruồi muỗi bay vo ve, nhao nhao chẳng khác nào cánh “tao nhân mặc khách” mở thi hội.

“Tỉnh rồi à? Tỉnh rồi à?”

Lại nghe ngoài cửa có tiếng giày quét đất loẹt xoẹt, kế đó một thiếu niên cũng chạc mười sáu mười bảy tuổi bước vào trong tầm nhìn của Lý Thanh Vân.

Thiếu niên này mặt hơi ngắn, tóc thưa, miệng vẩu, mặt trái từ mắt đổ xuống đến sát cằm có một vết bớt, má bên phải lại có một nốt ruồi phá tướng rất to. Chỉ là người thiếu niên nọ từ lúc bước vào phòng đến giờ vẫn đang nở nụ cười toe toét, trên người không có chút ác ý nào, thành thử Lý Thanh Vân cũng bình tĩnh lại ít nhiều. Dù sao, mới rồi ngoài cửa thành, Quan Hạ Băng không nói không rằng đã đánh cậu chàng một chặp.

“Lý lão đệ, sau này cứ theo ta ra ngoài lăn lộn. Chỉ cần lão đệ nghe lời, ta đây đảm bảo lão đệ sẽ toàn mạng rời khỏi quân, về quê cưới vợ.”

Thiếu niên vừa cười hề hề, vừa đỡ Lý Thanh Vân dậy. Lúc này cậu chàng mới phát hiện ở cuối giường chẳng rõ từ lúc nào đã để một cái khay, trên có một bát nước.

“Đây là đâu? Dám hỏi tôn tính đại danh của huynh đệ là...”

“Tôn tính đại danh gì? Học ai không học lại đi học cái lối nói chuyện của đám học trò dài lưng, đến là ghét. Ta tên Tô, không có cha mẹ nên cũng không có họ. Từ bé đến lớn người ta vẫn gọi là Tô răng vẩu. Sau này lão đệ không chê thì gọi một tiếng Tô đại ca. Thế nào?”

Tô “răng vẩu” vẫn cười, kể cả khi nhắc đến chuyện y là cô nhi, giống như đã quá quen rồi vậy.

Lý Thanh Vân gật đầu, nói:

“Tô đại ca, mà đây là đâu?”

“Đây ấy hả? Chỗ này là Trường Phòng, là chỗ cho đám Xuy Sự binh chúng ta nghỉ ngơi. Phía sau là chuồng ngựa, đi bên trái độ chục bước là nhà bếp. Đúng rồi, ở đây có bát nước sâm gừng, uống đi cho ấm người.”

“Sâm gừng? Đãi ngộ của Xuy Sự binh tốt thế sao?”

Lý Thanh Vân trừng mắt, không thể tin nổi những gì vừa nghe. Cậu chàng cũng từng ở trong quân, cũng từng nói chuyện với một Xuy Sự binh trong quân đội Quan Lâm là Nguyên Phương, thành thử cũng biết ít nhiều.

Tô răng vẩu bĩu môi, bảo:

“Mơ đấy à? Bát nước sâm gừng này là Quan tướng quân đặc biệt bảo chuẩn bị cho lão đệ. Mà này... Lý lão đệ. Chú chọc gì vào Quan tướng quân để đến nỗi bị đóng thành tượng băng vác về doanh trại đấy?”

“Chẳng dám giấu gì Tô lão ca, ta cũng muốn biết lắm chứ.”



Lý Thanh Vân cười khổ, lắc đầu.

Cậu chàng quả thực không tài nào hiểu nổi vì sao đang yên đang lành, Quan Hạ Băng lại vác kích đâm lén, cuối cùng còn sử dụng một chiêu Vạn Lý Băng Hà, biến Lý Thanh Vân thành tượng băng.

Cũng may là...

Nàng ta không có ý lấy mạng, bằng không hiện tại chỉ sợ Lý Thanh Vân sớm đã ra người thiên cổ rồi.

Cậu chàng uống nước sâm do Tô răng vẩu đưa cho, lại nhìn ra bên ngoài.

“Hình như có tiếng kèn xa gần đâu đây, Tô lão ca, chẳng nhẽ trong quân có chuyện gì à?”

“Lão đệ không nhắc khéo ta cũng quên. Hôm qua Quan tướng quân vừa mới quay về đã xông vào phủ của Đốc Quân Sứ, lôi ra pháp trường chém bêu đầu. Hôm nay người nhà Đốc Quân Sứ đến làm đám ma, rước thi thể về, thuận tiện cho anh em binh sĩ hưởng chút lộc lá. Nói ra thì chú cũng có lộc ăn đấy, vừa nhập ngũ đã được ăn tươi.”

“Lão ca, hai ta bèo nước gặp nhau, lão ca vẫn nên tránh xa tại hạ ra thì hơn. Dù sao, người đánh tiểu đệ không xuống nổi giường được chính là Quan tướng quân. Lão ca kết thân với tiểu đệ trong lòng Thanh Vân rất cảm kích. Thế nhưng, nếu vì tại hạ mà khiến Tô lão ca bị liên lụy thì tại hạ không làm được.”

Lý Thanh Vân cười, lắc đầu.

“Lý lão đệ, nếu đệ đã gọi Tô răng vẩu này một tiếng ‘lão ca’, thì sau này chúng ta chính là anh em tốt. Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.”

Tô răng vẩu cười hề hề, vỗ vai cậu chàng một cái, bảo:

“Huống hồ, thằng nhóc cậu đánh nhau giỏi như thế, sau này trong đám xuy sự binh còn có tên mắt mù nào dám trêu chọc chúng ta? Thế nên cho dù là tư tâm hay nghĩa khí thì Tô răng vẩu này chắc chắn cũng sẽ kết giao với cậu. Thằng nhóc nhà cậu đừng hòng chạy.”

“Tô lão ca, tại hạ đã có người trong lòng.”

“Cút! Mẹ nó! Lão ca lấy ruột lấy gan ra nói chuyện, thằng nhóc nhà ngươi lại tưởng ta muốn ve vãn?”

...

oOo

Sau khi thương thế hồi phục lại khoảng sáu bảy phần gì đó, Lý Thanh Vân xuống được giường, bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của một xuy sự binh.

Mỗi ngày vào lúc mặt trời chưa mọc, Lý Thanh Vân cần phải ra chuồng ngựa cho ngựa ăn no, kế dọn dẹp một phen. Làm xong mọi việc thì cần phải ra bếp giã gạo thành bột, mãi đến lúc quá giờ cơm trưa, binh sĩ đã ăn hết mới có thể nghỉ.

Sau giờ cơm trưa, nhiệm vụ của cậu chàng chuyển sang gọt vỏ khoai, vo gạo.

Đối với Lý Thanh Vân mà nói, chút chuyện này cũng chẳng tính là gì, duy chỉ có lặp lại và nhàm chán một chút. Nếu đổi lại là người đầu óc nhanh nhạy nhảy thoát như Tạ Thiên Hoa, hay cô nàng trong đầu toàn là ý nghĩ xấu như Đỗ Thải Hà dám chắc là chịu không nổi.

Có Tô răng vẩu hướng dẫn tận tình, Lý Thanh Vân hoàn thành nhiệm vụ ngày đầu tiên của một xuy sự binh.

Chỉ là, vừa đến giờ cơm tối, phiền phức đã tự mò đến cửa...

Lý Thanh Vân chính đang cùng Tô răng vẩu ăn khẩu phần buổi tối của xuy sự binh – bánh hấp và khoai luộc – thì bỗng nhiên từ đầu bên kia của căn phòng, một đám người hùng hùng hổ hổ đi tới.



Tên cầm đầu tung chân, đá một cước vào cạnh bàn nghe rầm một cái, bát đĩa trên bàn đổ nghiêng đổ ngả. Gã hếch đầu, nhếch mép cười về phía Tô răng vẩu:

“Hô, thằng vẩu hôm nay kiếm được người chống lưng đấy à?”

“Tô răng vẩu, nghe thấy đại ca nói gì chưa?”

“Còn không bò ra đây? Để bọn ông tự mình đến mời mày đấy à?”

...

Đám gây sự vừa nói, vừa cười phá lên, dáng vẻ hống hách. Gã cầm đầu lại càng càn rỡ hơn, ánh mắt nhìn về phía Lý Thanh Vân, mồm hất hàm giở giọng thách thức:

“Ma mới! Tô răng vẩu là chó của tao, chưa có tao cho phép mà mày đã dám vuốt râu hùm à, gan cũng to lắm. Nếu không thì... mày cũng làm chó cho tao đi. Nếu như ngoan ngoãn nghe lời, biết điều một chút, lúc vui có thể còn cho cục xương.”

Lý Thanh Vân vẫn đang bưng bát cơm, mắt hơi liếc sang phía Tô răng vẩu, vừa vặn thấy cậu thiếu niên dáng vẻ xấu xí chính đang run lên bần bật, hai bàn tay nắm chặt, môi bặm vào nhau, không biết vì sợ hãi hay vì nén giận.

Cậu chàng thở dài, phẩy tay về phía tên đến gây sự:

“Xéo đi. Thích làm chó thì tự đi mà làm.”

Có lẽ do sợ Tiểu Thạch, nên Lý Thanh Vân từ lúc vào cổ viện đến giờ cũng dần dần mất thói quen chửi người ta là chó, bị kẻ khác công khai gọi là chó trước mặt cũng chẳng thấy tức giận gì, tâm cảnh vẫn bình lặng như nước.

Nói đùa...

Người như bò già mắng Đá Nhỏ là chó còn được, cậu chàng thử lên tiếng nói câu tương tự xem hôm đấy có bị đánh cho không ngồi không nằm ngửa được hay không?

“A? Xem ra là mày chán sống rồi.”

Tên bặm trợn không nói thêm lời nào, vung tay chụp mạnh xuống đỉnh đầu Lý Thanh Vân. Chỉ nghe chưởng phong sàn sạt, chân khí ngưng tụ ào ào ở chưởng tâm thằng cha đến gây sự, tu vi ước chừng cũng phải đến tam cảnh. Trong số đám binh sĩ chính quy, tam cảnh cũng có thể coi là một cao thủ tu vi hiếm gặp, chứ đừng nói gì là xuy sự binh.

Bành!

Lý Thanh Vân kệ xác một chưởng của hắn chụp xuống, bình thản lên tiếng hỏi:

“Ngươi muốn giết người? Không sợ quân pháp hay sao?”

“Quân pháp là cái thá gì? Ở đây tao chính là quân pháp! Tao giết mày thì đã làm sao? Bây giờ một ngày có bao nhiêu người từ nơi khác đến, thiếu mất một tên xuy sự binh có là gì? Tiểu tử, có phải cảm thấy xương cốt toàn thân mềm oặt ra như nước không?”

Tên kia thấy một chưởng toàn lực vỗ thẳng lên Thiên Linh mà chẳng khiến đối phương suy suyển gì, không khỏi rùng mình chột dạ. Thế nhưng, vừa nghĩ đến ngón độc chưởng gia truyền, hắn lại nhanh chóng lấy lại sự tự tin. Chắc chắn thằng ma mới này chỉ cậy da dày thịt chắc nên gượng chống được thôi. Đợt một lát nữa độc tính hoàn toàn bạo phát, há chẳng phải là đi đời nhà ma?

Thành thử, hắn mới cố tình đáp lời Lý Thanh Vân bằng một câu thật dài, định bụng kéo dài thời gian chờ đến khi chất độc trong chưởng phong của hắn ngấm sâu vào thể nội cậu chàng.

Lý Thanh Vân ngước lên, nói:

“Ra thế. Vậy thì cũng chả cần phải nương tay nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.