Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 244: Phiền Toái Tìm Đến Cửa



Sáng hôm sau...

“Lý lão đệ! Lý lão đệ! Chuyện lớn không tốt rồi!!!”

Lý Thanh Vân cơ hồ còn đang nửa mê nửa tỉnh, chưa kịp xỏ lại giày tất thì cửa lều đã bị xốc lên. Một thiếu niên răng vẩu, mặt có cái nốt ruồi phá tướng đã hùng hục phi vào, xốc chăn, tóm lấy bả vai của cậu chàng mà lay tới lay lui.

Chẳng là, kể từ sau khi Lý Thanh Vân được thăng chức làm văn nghệ quan, Thẩm Tư Quân đã sắp xếp cho cậu chàng một cái lều riêng để ngủ, không ở chung nhà với các xuy sự binh nữa. Vốn là Lý Thanh Vân vẫn muốn ở lại nhà cũ cùng mọi người cho vui, dù sao cậu chàng xưa nay cũng không phải người quá đặt nặng chuyện thân phận địa vị gì. Ngay cả lúc còn ở Quan Lâm, đã bái vào môn hạ của Nguyễn Đông Thanh thì cậu chàng vẫn đi lại chuyện trò như thường với anh em bạn bè, các chú các bác trong quân thủ thành.

Thế nhưng Thẩm Tư Quân và Quan Hạ Băng nhiều lần nhấn mạnh “quân pháp nghiêm minh, phải có tôn ti trật tự, không thể có châm chước, bằng không khó mà cầm quân”. Lý Thanh Vân chưa ra trận lần nào, cũng không giỏi binh pháp, thế nên chỉ đành gật đầu nghe theo.

Lại kể đến Tô răng vẩu...

Vừa lắc Lý Thanh Vân như cách người ta lấy thăm ở chùa, Tô răng vẩu vừa bắn liên thanh nguyên một tràng dài, hai hàm cứ đóng mở liên hồi tưởng như không lúc nào ngậm lại được. Lý Thanh Vân bịt tai, rốt cuộc cũng được lãnh giáo cái gì gọi là “mồm như cái đít vịt”.

Có lẽ do Tô răng vẩu lúc này đang hoảng hốt, nên nói vừa dài vừa linh tinh, Lý Thanh Vân hiện tại lại chưa tỉnh ngủ hẳn, thành ra nghe mà chữ được chữ mất. Ngoại trừ mấy từ như “tam doanh luận võ”, “kình cốt quảng trường” ra thì cậu chàng đến giờ vẫn chưa hiểu cái vị Tô lão ca này muốn nói gì.

Lý Thanh Vân hít sâu một hơi, nói:

“Tô lão ca, ta đã dậy rồi. Bình tĩnh, chậm rãi, thuật lại một lượt xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”

“Ai da. Lão đệ. Để đại ca kể cho mà nghe. Lần này có đại sự rồi...”

Tô răng vẩu vừa muốn nói, lại nghe loáng thoáng tiếng trống hội quân vang lên ở xa, tá hỏa nhảy dựng cả lên, lại bắt đầu mồm năm miệng mười:

“Hỏng bét. Thời gian không còn sớm nữa. Vẫn là vừa đi vừa nói đi.”

“Được.”

...

Dọc đường, tuy Tô răng vẩu vẫn tiếp tục cà lăm cà nhắc, thế nhưng Lý Thanh Vân cũng đã nắm được đại khái vì sao tự dưng cậu ta lại hốt hoảng như vậy.

Nói trắng ra chính là... phiền toái rốt cuộc cũng tìm đến cửa.

Quân đội đóng trú ở thành Hải Nha được gọi là Tĩnh Hải quân, lấy ý là ba quân xuất động, biển Phong Bạo cũng sẽ phải yên tĩnh an tường.

Tĩnh Hải quân lại phân làm ba doanh, ứng với ba vị trí thiên – địa – nhân trong tam tài.

Nhân đẳng – Ngoan Thạch doanh – chính là nơi hiện giờ Lý Thanh Vân đang dừng chân, do phó tướng Trương Thắng và quân sư Thẩm Tư Quân của Quan Hạ Băng thống lĩnh. Ngoan Thạch doanh quân số đông nhất, ngày thường phụ trách việc tuần tra, thủ thành, hậu cần sản xuất. Có thể nói, Ngoan Thạch doanh chính là nền tảng của Tĩnh Hải quân.

Địa đẳng – Ti Đằng doanh – gồm các cơ quan sư đảm nhiệm việc bảo trì bảo dưỡng, lắp đặt cơ quan hộ thành, cũng là doanh có số người ít nhất trong Tĩnh Hải quân.

Cuối cùng, Thiên đẳng – Du Long doanh – có thể gọi là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, cứ trăm người Ngoan Thạch doanh mới có một được đề thăng làm một thành viên của Du Long doanh.



Binh sĩ Du Long doanh khi thời chiến thì có nhiệm vụ thủy chiến, dẫn quân phạt hải, càn quét hải thú, giảm áp lực cho tường thành Hải Nha. Lúc thời bình, tinh nhuệ của Du Long doanh lại nhận nhiệm vụ tư pháp, thẩm phán trong quân, có quyền lợi đi đến hai doanh trại khác.

Mà đại thống lĩnh của Tĩnh Hải quân lại có quyền hiệu lệnh cả ba doanh Ngoan Thạch, Ti Đằng và Du Long. Hiện Quan Hạ Băng đang giữ chức vị này.

Còn về nguyên nhân tại sao Tô răng vẩu lại hoảng hốt đến thế thì phải kể đến một truyền thống của Tĩnh Hải quân: Tam Doanh luận võ.

Tương truyền, khi xưa có một thống lĩnh họ Ngô cảm thấy ba doanh của Tĩnh Hải quân mà cứ mạnh ai nấy lo thì không ổn, rất dễ xảy ra chuyện phối hợp không ăn ý khi chống cự ngoại địch. Thế là, y đặt ra điều luật cứ cách một tháng lại tổ chức một lần Tam Doanh Luận Võ, để cho binh sĩ giao lưu thử tài, lấy võ kết bạn, cũng nắm được thực lực của nhau để trên chiến trường có thể yên tâm đưa lưng cho người khác.

Sáng nay...

Tướng trấn thủ Du Long doanh đột nhiên chạy đến Ngoan Thạch doanh, lấy cớ sắp sửa phải chiến đấu với hải thú, xin Quan Hạ Băng cho phép tổ chức một lần Tam Doanh Luận Võ. Lần này, Du Long doanh thách chiến hai doanh Ti Đằng, Ngoan Thạch, lấy số trận liên thắng của binh sĩ Du Long doanh để mà luận thành tích.

Quả thực là vô cùng hống hách.

Tô răng vẩu nhìn ngang ngó dọc, nhỏ giọng:

“Lý lão đệ, liệu có phải đối phương mượn cớ luận võ đến để hỏi tội chuyện của Đồng Tiến Minh hay không? Hay... hay... hay là lão đệ chạy trốn đi mau. Cho dù đào ngũ không phải hành động vẻ vang gì, nhưng vẫn tốt hơn là mất mạng.”

Du Long doanh phụ trách tư pháp, phán quyết, định tội binh sĩ của Tĩnh Hải quân. Hiện giờ ngang nhiên kéo nhau đến Ngoan Thạch doanh, khó trách một người nhát gan như Tô răng vẩu sẽ có chút sợ bóng sợ gió.

Lý Thanh Vân nghe vậy, lắc đầu:

“Tô lão ca yên tâm, bọn hắn nếu như có chứng cứ thì sớm đã đến bắt người, cần gì phải bày vẽ lắm chuyện như thế? Đương nhiên, kẻ đến không thiện, lát nữa cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì lão ca cũng đừng đứng ra.”

“Lão đệ cứ yên tâm. Gì chứ cái chuyện lủi thì thằng này nhanh lắm.”

oOo

Lúc Lý Thanh Vân đi đến quảng trường hội quân thì cơ hồ toàn bộ binh sĩ đều đã tập hợp đầy đủ, đứng ngay hàng thẳng lối chờ sẵn. Đao binh gõ đao vào thuẫn gỗ, hò hét rầm rầm. Cương nỗ binh thì hoặc là kiểm tra lại dây cung, lẫy nỏ, hoặc là lau lại các đầu mũi tên. Thương thủ mỗi người cầm một ngọn thiết thương dài đến gần một trượng, phản chiếu ánh nắng đầu ngày sáng quắc lên.

Đến nơi, hai người Tô, Lý tách nhau ra. Tô răng vẩu lui cui chạy về phía hậu phương, hội họp với các xuy sự binh. Lý Thanh Vân thì đứng một mình một góc, do toàn bộ doanh trại cũng chỉ có mình cậu chàng là giữ chức văn nghệ quan.

Chợt thấy trên đầu có tiếng vạt áo bay lòa xòa, Lý thiếu hiệp vừa mới ngẩng đầu lên, đã thấy Thẩm Tư Quân và Trương Thắng từ từ đáp xuống, thoáng hành lễ với cậu chàng một cái.


“Lý thiếu hiệp, một lát nữa có lẽ sẽ cần cậu ra mặt.”

Thẩm Tư Quân vẫn dùng mạng che mặt, đôi mắt thoáng hiện ra ý cười, nhẹ giọng nói. Hiện tại, Lý Thanh Vân và Quan Hạ Băng xem như đã kết minh, thành thử thái độ của y thị với cậu chàng cũng hòa hoãn hơn ít nhiều.

Trương Thắng thì trưng ra cái mặt lạnh như tiền, không lộ chút cảm xúc nào.

Lý Thanh Vân nhìn quanh một lượt, không thấy Quan Hạ Băng đâu, mới hỏi:



“Thẩm quân sư, Quan tướng quân đâu?”

“Tướng quân thân là thống soái Tĩnh Hải quân, nếu như dẫn đầu Ngoan Thạch doanh đến nơi phó hội há chẳng phải sẽ bị hiềm nghi là thiên vị hay sao? Tiểu thư đã đi trước một bước, giờ đang đợi chúng ta ở Cố Hương Đài. Thiếu hiệp nếu không chê thiếp thân tàn hoa bại liễu thì cùng đằng vân, đến võ đài trước một chuyến. Trương phó tướng sẽ dẫn binh đến sau.”

“Nào... nào dám. Mời... mời quân sư...”

Lý Thanh Vân ho khan một tiếng, trong lòng lại âm thầm cảm kích. Cậu chàng tuy chiến lực không hợp lẽ thường, nhưng cũng có không ít điểm yếu. Một trong số đó chính là chuyện Lý Thanh Vân là một con gà đất, không thể cưỡi mây đạp gió.

Thẩm Tư Quân khẽ cười:

“Không cần ngạc nhiên. Bình Vân chi pháp sớm đã truyền khắp Huyền Hoàng giới, nếu thiếu hiệp muốn đọc, lát nữa vào thành tìm một hiệu sách, bỏ ba đồng tiền ra là được.”

Cậu chàng nghe y thị nhắc đến “bình Vân chi pháp” mà mặt đỏ đến tận mang tai, thầm nghĩ xem ra vị Thẩm quân sư và Quan tướng quân đều đã biết đến cái ngoại hiệu Toái Đản Cuồng Ma của cậu chàng rồi.

oOo

Đám mây mà Thẩm Tư Quân tạo ra rất lớn, cơ hồ rộng đến một trượng vuông, dù đặt một bộ bàn ghế lên đấy làm cái đình nghỉ mát thì cũng còn dư lại một khoảng. Thành thử, tuy nói là Toái Đản Cuồng Ma lần này sẽ bay cùng quân sư của Tĩnh Hải quân, nhưng thực chất hai người cách nhau đến bảy tám thước.

Thẩm Tư Quân trải chiếu, lại lấy trong túi chứa đồ ra một cái làn, nói:

“Thiếu hiệp vội vàng đến hội quân, chắc hẳn là chưa kịp ăn điểm tâm lót dạ. Ở đây thiếp thân có một ít bánh trái, vẫn mong thiếu hiệp đừng chê là sơ sài.”

Lý Thanh Vân gật đầu, cũng không khách khí hay do dự, đưa tay cầm một món lên ăn đại mấy miếng.

Thẩm Tư Quân tự rót cho mình một chén trà thơm, nhấp một ngụm, cười khẽ:

“Có phải thiếu hiệp đang thắc mắc vì sao lại tổ chức Tam Doanh Luận Võ phải không?”

“Quân sư liệu sự như thần.”

Lý Thanh Vân gãi đầu.

Thẩm Tư Quân cười:

“Du Long binh tinh nhuệ thiện chiến, một toán binh sĩ bình thường, một đám cơ quan sư tay mềm chân yếu, quả thực chẳng phải đối thủ của họ. Nếu nhìn theo góc độ như vậy, Tam Doanh Luận Võ chính là một sự dư thừa, chưa đánh cũng đã biết ai sẽ thắng. Biết là thua mà còn giơ mặt ra cho người ta đánh, không phải hành vi của người bình thường, thế mà hai doanh Ngoan Thạch và Ti Đằng vẫn làm. Thiếu hiệp nghĩ vậy phải không?”

“Không... không sai...”

Lý Thanh Vân chột dạ, cổ hơi rụt lại, lí nhí nói lắp bắp.

Kỳ thực, cậu chàng đúng là có nhận ra Tam Doanh Luận Võ này nhìn kiểu gì thì cũng là một trận “luận bàn” mà Du Long doanh tất thắng, không khỏi lấy làm kì quái. Thế nhưng, nghi vấn của cậu chàng nào có được tỉ mỉ mạch lạc như Thẩm Tư Quân vừa nói?

Kênh Youtube của nhóm tác, trước mắt sẽ đăng dần audio của truyện này (giọng đọc của AI thôi) và một số thứ linh tinh khác: https://youtube.com/@talkingbushes6068


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.