Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 27: Trận Đạo Trong Thiên Hạ Chia Ba Phần, Bần Đạo Chiếm Hết Hai



Phủ thành chủ...

Ngự Long thành là quân cơ trọng địa, thế nên phủ thành chủ cũng được xây dựng khác hẳn với các thành khác trong nước Sở. Nơi này chẳng những có bốn bức tường thành trang bị cơ quan hạng nặng bao bọc, lại được giới nghiêm cẩn thận. Cơ hồ trong phủ thành chủ trên từ thành chủ, dưới đến tạp dịch, không một ai là không có quân hàm.

Quân lệnh như núi, kỷ luật nghiêm minh, có thể nói là hệt như áo trời liền chỉ, tìm không thấy lỗ hổng có thể đột nhập.

Lúc này, trong sảnh đường, một thanh niên khoảng trên dưới ba mươi một chút ngồi ở chủ vị, tay nâng chén mời khách. Chỉ thấy dưới ánh đèn dầu hiện lên một gương mặt cực kỳ xinh đẹp, má như nhồi phấn, môi như bôi son, mày thanh, mũi thẳng, ngũ quan đoan chính thanh tú. Quả thực, nếu không biết thân phận của y, có nói người ngồi ở ghế chủ vị kia là một hoàng hoa khuê nữ có lẽ cũng có người tin.

Ngồi ở chủ vị phủ tướng quân, tất nhiên chính là thống lĩnh tam quân, thành chủ thành Ngự Long – Phó Kinh Hồng.

Hai bên trái, phải tướng quân họ Phó lúc này an vị trên dưới khoảng hai mươi người, có đủ cả bốn nhà Nho, Đạo, Phật, Vu. Đạo sĩ thì tiên phong đạo cốt, tăng nhân thì hiền huệ từ bi, cánh nhà Nho lại chính khí đạo mạo, đám thầy mo thần thần bí bí, mỗi nhà một vẻ.

Điểm chung duy nhất đó là bất kể là ai, lúc này cũng đều nghiêm cẩn ngồi an vị, thần sắc hết sức chăm chú.

Phó Kinh Hồng cạn chén, lại nói:

“Chư vị có đối sách gì chăng?”

Mới đầu, khi vừa nghe tin sen máu vào bờ, gã cũng không quá chú tâm đến. Dù sao, Ngự Long thành cũng không phải chưa kinh qua lần ma da hãm thành nào, thậm chí hai lần trước còn thu được đại thắng, sĩ tốt dưới quyền Phó Kinh Hồng được lợi không nhỏ.

Thế nhưng... lần này thần sông lại không theo luật cũ nữa.

Gương sen không có một hạt nào, trên lá sen lại viết vỏn vẹn hai chữ “một quận”. Là đòi số dân một quận, hay đòi địa giới một quận? Phó Kinh Hồng không biết.

Gã chỉ biết, hai yêu cầu này tuyệt đối không thể đáp ứng.

Thành thử, Ngự Long thành xưa nay chưa từng cầu viện các môn các phái Đại Sở lần này cuối cùng cũng phải hạ mình, mời tu hành giả đến bàn đối sách.

Lên tiếng đầu tiên chính là người của Nho Môn.

Một lão phu tử chậm rãi tiến lên một bước, nghiêm sắc mặt, nói:

“Tướng quân, kẻ sĩ ở đời chỉ có thẳng lưng, không có uốn gối. Lần này yêu vật quả thực là khinh người quá đáng. Không bằng chúng ta tiên hạ thủ vi cường, đem quân xuống đánh một trận rạng rỡ núi sông. Nho gia ta chỉ có ba tấc lưỡi, cùng một quả tim chính nghĩa, song cũng nguyện lấy sức mọn tiên phong giết địch.”

“Không nên. Không nên. Lâm phu tử nói vậy bần tăng thấy là hạ hạ sách.”

Bấy giờ, mấy ông sư tay chắp trước ngực, lắc đầu, trông hệt như người ta múa lân.

Mấy vị Nho sinh đến từ Bạch Lộ thư quán, tăng nhân thì xuất thân từ Linh Ẩn tự. Hai bên vốn là hàng xóm với nhau, sớm chiều va chạm, đương nhiên là có tranh chấp ngầm.

“Thiện tai. Xâm phạm động phủ của yêu tinh, ắt sẽ khiến nó nổi giận, dâng nước đánh các thành các trấn khác. Đến lúc đó sinh linh đồ thán, tội nghiệt thật là sâu dày.”

Người phía Nho Môn nghe thế, sa sầm sắc mặt.

Người trung niên họ Lâm nhướn mày, song vẫn đưa tay ra hiệu cho người bên mình đừng làm loạn. Y lại hắng giọng một cái, kế hỏi:

“Vậy theo ý đại sư chúng ta nên làm gì?”

“Theo ngu kiến của bần tăng, Ngự Long thành tường cao hào rộng. Chỉ cần ta giới nghiêm toàn thành, dựa vào trận pháp của Đạo gia và Phật môn, lại thêm các vị cường giả Nho môn đây trợ chiến, lo gì không thủ được thành?”



“Suy nghĩ hèn nhát như vậy mà đại sư đây cũng nói ra miệng được. Bội phục.”

“Vậy sao? Bần tăng lại cho rằng phương pháp của mình ổn trọng, thỏa đáng. Không như ai kia hấp tấp nông nổi, không biết nhịn cái nhỏ để lấy cái lớn, sau đó hại mình hại người.”

“Lão khọm trọc! Đọc kinh nhiều quá đầu óc thành con cá gỗ rồi sao?”

“Thiện tai, thiện tai. Các hạ quả thực là cái nghiệp báo mà phu tử của các hạ phải gánh.”

“...”

Hai nhà Nho, Phật một chủ công, một chủ thủ, không ai phục ai, cãi nhau ỏm tỏi.

“Được rồi. Hai vị đều có lý. Chi bằng chúng ta cứ nghe cao kiến của các tiền bối Vu đạo và Đạo gia rồi hẵng quyết?”

“Vậy được.”

“Bần tăng tán thành.”

Phó Kinh Hồng gõ bàn, hắng giọng, lúc này người của hai nhà mới chặc lưỡi, ngồi xuống lại như cũ. Gã tướng quân trẻ tuổi lại đưa ánh mắt về phía mấy thầy mo đang túm năm tụm ba, rì rầm nói chuyện gì đó với nhau, hỏi:

“Các vị thấy sao?”

“Bẩm tướng quân, bọn thầy mo chúng ta là đạo nhỏ, nói chuyện cầm quân đánh trận không hiểu chút nào. Không nói được lời hay chi bằng im lặng, bọn ta sẵn sàng nghe lệnh của tướng quân.”

Gã thầy mo dẫn đầu đứng lên, chắp tay về phía Phó Kinh Hồng.

Phủi sạch trách nhiệm.

Lại thuận tiện đá đểu cả hai nhà Nho, Phật là “dốt mà nói chữ”.

Lâm phu tử vỗ bàn, quát:

“Có gì cứ nói thẳng, hà tất phải dùng cái trò nói móc nói kháy như thế?”

“Không dám. Không dám. Chúng ta nói sao nghĩ vậy, không có ý gì sâu xa hơn. Người Nho môn các ngài chớ nghĩ ai trong lòng cũng mưu mô quyền biến, miệng nam mô bụng bồ dao găm như các ngài.”

Mấy vị tăng nhân Linh Ẩn tự trợn tròn mắt.

Cái công phu đá đểu này của Vu đạo quả thực là xuất quỷ nhập thần.


Bấy giờ, chỉ còn mỗi Long Hổ sơn là chưa lên tiếng.

Chỉ thấy, một lão đạo sĩ mặt dài như ngựa, thân hình béo tròn từ từ tiến đến. Y đẩy phất trần sang một bên, một bàn tay còn lại vuốt ba chòm râu dài, dáng vẻ cũng có mấy phần phong phạm cao nhân tiền bối.

Y chính là người dẫn đội của núi Long Hổ lần này, Thanh Hà Tử.

Ở đây, cũng chỉ có y là cùng một cấp bậc với Phó Kinh Hồng – tu vi đạt đến Ngũ Cảnh. Thành thử, cho dù ba nhà Nho, Phật, Vu không muốn chấp nhận, thì hôm nay tụ hội trừ phủ thành chủ là chủ nhà ra, tiếng nói của Đạo môn là có trọng lượng hơn cả.

Thanh Hà Tử chính đang chuẩn bị lên tiếng, thì bỗng nhiên có một lá bùa truyền âm từ ngoài cửa bay vào.



Chỉ thấy đôi mắt đang khép hờ của y trợn to lên, sau đó đưa tay bấm độn mấy cái, dường như để xác định lại chuyện gì đó. Lúc này, Thanh Hà Tử nhếch mép cười, đoạn chắp tay:

“Chư vị, thứ cho bần đạo thất lễ. Phản đồ của môn phái xuất hiện ở thành Ngự Long, bây giờ bần đạo phải đi thu phục một phen.”

“Chuyện này...”

“Thành chủ yên tâm. Phản đồ tu vi bình thường, bần đạo nhấc tay là có thể thu phục được. Nội trong một nén nhang, bần đạo tất quay lại cùng bàn đối sách với chư vị.”

Thanh Hà Tử vừa nói dứt câu, người đã lướt ra bên ngoài.

oOo

Miếu thủy thần...

Thanh Hà Tử chân đạp mây vàng, sau lưng tử khí cuồn cuộn, nhẹ nhàng rơi xuống sân miếu. Tên đạo đồng đã đứng chờ sẵn, vừa nhác thấy chỗ dựa xuất hiện là hớn hở chạy đến, thuật lại mọi chuyện cho Thanh Hà Tử, đương nhiên là phải thêm mắm dặm muối ít nhiều.

Thanh Hà Tử nhướn mày, nhìn về phía Đỗ Thải Hà, cười khẩy:

“Quả nhiên là tên phản đồ nhà ngươi. Nói đi. Đấu văn là đấu như thế nào?”

“Rất đơn giản.”

Đỗ Thải Hà không lên tiếng, mà người trả lời chính là Tạ Thiên Hoa. Cô nàng bước lên mấy bước, ngón tay gõ vào nhẫn chứa đồ một cái. Lập tức, một cái khay gỗ hiện ra, nằm an vị dưới đất.

Thanh Hà Tử cười vang, nói:

“Thứ đồ chơi trẻ con này cũng gọi là so đấu sao? Song cũng không tệ. Chỉ có như thế, phản đồ nhà ngươi mới có một thành cơ may làm khó dễ được bản tọa.”

“Ngươi chắc chắn mình sẽ thắng?”

Lần này, Đỗ Thải Hà đáp gọn lỏn một câu, ánh mắt mang đầy vẻ khiêu khích.

Tên đạo đồng bây giờ có chỗ dựa, lòng can đảm tăng nhiều, mới giơ quả đấm lên, nói:

“Vô tri! Chẳng nhẽ nhà ngươi không biết chân nhân được mệnh danh là ‘trận đạo trong thiên hạ có ba phần, mình chân nhân chiếm hết hai’? Loại Đấu Pháp Kì của trẻ con này há lại có thể lọt vào pháp nhãn của chân nhân được?”

“Được rồi. Tiểu Minh. Bần đạo đã dạy nhiều, làm người phải biết khiêm tốn. Bần đạo tài mọn, chỉ dám xưng là chiếm một phần rưỡi mà thôi.”

Thanh Hà Tử ưỡn ngược, cười hô hố.

Kỳ thực, tuy câu nói đó chỉ là một lời khoa trương, nhưng tạo nghệ trận pháp của Thanh Hà Tử tuyệt đối không yếu. Thậm chí, nếu xét tiềm lực, y tuyệt đối có thể xếp vào hàng đầu cả Huyền Hoàng giới, bởi Thanh Hà Tử trời sinh có một con Phá Chướng Đạo Đồng. Mắt này tên như ý nghĩa, có thể nhìn được rất nhiều biến hóa thần vận của trận đạo mà mắt trần ngươi thịt không tài nào phát hiện.

Dựa vào con mắt này, Thanh Hà Tử nắm bắt bản chất và mấu chốt của trận pháp, phù lục dễ hơn người thường không chỉ mười mấy hai mươi lần. Thiên phú như vậy, tu luyện Thiên Sư đạo quả thực là làm ít công to, nên từ lúc còn trẻ y đã được Long Hổ sơn chiêu mộ.

Hiện tại còn là chân nhân trẻ nhất toàn bộ môn phái, phong quang vô cùng.

Trái lại, Đỗ Thải Hà tuy là đệ tử nội môn, kiến thức rất rộng, nhưng đều là do nỗ lực khổ công dùi mài sách vở mà có. Luận về thiên phú, cô nàng chỉ là bình bình hạng trung, thậm chí yếu hơn một số đệ tử ngoại môn.

Trong mắt Thanh Hà Tử, ván này hắn thắng đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.