Vài ngày sau...
Chớp mắt đã đến ngày luận đạo giữa Bích Mặc tiên sinh và Kim Thiền Tử của Long Hoa Tự.
Tuy mấy ngày này không có tin tốt gì về tình hình ốm bệnh của Nguyễn Đông Thanh, song cũng tuyệt nhiên không có tin xấu. Thành thử, dân chúng Quan Lâm không ít người liếc mắt về phía cổng thành chờ mong một điều kỳ diệu xảy ra.
Ở bãi đất trống trước cổng thành, nơi năm xưa từng là chiến trường ác liệt, phía Long Hoa Tự đã cho dựng một cái đàn siêu độ. Tuy chưa tuyên bố chính thức, nhưng phong thanh là Phật môn thấy chiến trường nơi đây âm khí quá nặng, muốn mở đàn siêu độ vong linh. Lần này còn do đích thân Kim Thiền Tử của Long Hoa Tự chủ trì. Thế là, trong mấy ngày gần đây, cơ man không biết bao nhiêu là tăng lữ đã lũ lượt kéo nhau về Quan Lâm. Cũng chẳng rõ họ là đến vì tham gia buổi siêu độ có vẻ đang được chuẩn bị này, hay là đến để trợ uy cho Kim Thiền Tử trong buổi luận đạo chưa biết có diễn ra được hay không...
Ngoài cổng thành lúc này tập trung rất nhiều người: tăng lữ khắp chốn, dân chúng Quan Lâm, người của đủ các thế lực từ nơi khác được phái tới đây để theo dõi tình hình của Lão Thụ cổ viện, cũng như binh lính thủ thành theo lệnh đến để trị an.
Mắt thấy giờ lành đã tới mà Bích Mặc tiên sinh vẫn không thấy bóng dáng đâu, một lão hòa thượng béo mập, nghe đồn là sư thúc bá gì đó của Kim Thiền Tử bước lên đài, trịnh trọng nói:
“A Di Đà Phật! Người xuất gia có lòng từ bi. Nay Bích Mặc tiên sinh đã ngã bệnh, không tiện xuống núi. Nếu đã vậy, bên Phật môn chúng ta cũng không ngại trì hoãn buổi luận đạo này một thời gian, chờ tiên sinh khỏi hẳn bệnh rồi tổ chức cũng không muộn.”
Trong thâm tâm, lão ta đang cười thầm. Mà ở Quan Lâm cũng như không ít nơi khác có kẻ hữu tâm quan sát động tĩnh của Bích Mặc tiên sinh cũng cười lạnh trong lòng. Chuyện lần này nào có đơn giản như vẻ bề ngoài? Những kẻ có thế lực lớn một chút đều đã nghe ngóng được tin lần này Dược Thánh đích thân xuất mã, quyết lấy bằng được mạng của Bích Mặc tiên sinh.
Người bình thường biết cái danh y thuật đứng đầu Huyền Hoàng giới của lão còn đã nắm chắc mười mươi lần này Nguyễn Đông Thanh khó thoát tai kiếp, nữa là số ít những kẻ biết Dược Thánh còn một thân phận lão cực kỳ ít lộ cho kẻ khác. Ấy là, lão thực chất là một trong mười một vị Địa Tôn của Đế Mộ.
Chả thế mà phe chủ chiến của Hồ Ma Huyền Nguyệt dù tiếc hùi hụi cũng không thể không phối hợp. Dẫu sao, kẻ đứng từ trong bóng tối, nắm giữ toàn quyền sinh sát của cả Huyền Hoàng giới cũng chính là Đế Mộ.
Lão tăng ngưng một chốc, lại nói:
“Thế nhưng, Kim Thiền Tử của bản tự khi đến đây, đã phát hiện chiến trường nơi đây âm khí quá nặng, nếu không siêu độ, để lâu thực không tốt. Vậy thì trong thời gian chờ Bích Mặc tiên sinh dưỡng bệnh, bản tự quyết định sẽ lập đàn siêu độ vong linh nơi đây bảy ngày bảy đêm. Mong rằng, các vong hồn có thể siêu thoát, yên nghỉ, mà bá tánh Quan Lâm cũng có thể an cư lạc...”
Lão còn chưa nói hết câu thì bỗng bị một tiếng bò rống rõ to ngắt lời.
Tất cả mọi người giật mình, sau khi quay đầu nhìn về phía tiếng động thì đều trợn mắt há mồm. Không ít kẻ còn lấy cả lưu ảnh thạch ra ghi chép lại, chuẩn bị truyền về cho thế lực đằng sau lưng mình. Chỉ riêng dân bản địa của Quan Lâm là lộ ra một nét kinh hỷ không hề che giấu.
Bởi lẽ...
Điều kỳ diệu mà dân chúng Quan Lâm chờ đợi thật sự đã đến. Bích Mặc tiên sinh mà tất cả đều chắc chắn mười mươi khó thoát kiếp này đang ngồi nhởn nhơ, đánh xe bò túc tắc đi về phía này. Tuy trông y gầy dộc hẳn đi, lại cũng có chút tiều tụy, song ánh mắt có thần, chẳng hề giống một người sắp chết...
Chẳng cần nói cũng biết, không ít kẻ trong tối đang âm thầm suy nghĩ, cái danh “y thuật đệ nhất Huyền Hoàng giới” chỉ sợ sắp phải đổi chủ.
Xe bò chậm rãi đi tới, mà Bích Mặc tiên sinh của chúng ta lúc này lại mang một vẻ mặt bất đắc dĩ, còn đang âm thầm nhìn con bò già của mình bắng ánh mắt bất thiện.
Hắn sốt cao không lùi đến tận chiều muộn hôm qua. Tuy giờ đã đỡ nhiều nhưng cảm giác thật giống như ngay trước kỳ thi học kỳ thì ốm nguyên cả tuần, chẳng ôn bài được ngày nào mà ngủ dậy đã phải chạy đi thi. Đến gần trường thi thì lại nghe tin kỳ thi được hoãn. Người ta đã có ý tốt, hắn ngu gì mà không nhận? Đang toan quay đầu, đánh xe bò âm thầm trở về cổ viện “ôn thi” thêm mấy ngày, thì cái con súc sinh trời đánh này tự nhiên rống lên rõ to, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, đặt hắn vào thế đã rồi.
Lúc này mà Nguyễn Đông Thanh cứ thế quay xe, thì khác nào lâm trận mà bỏ chạy? Thành thử, dù có muốn về cổ viện ôn luyện thêm kiến thức thì Bích Mặc tiên sinh của chúng ta vẫn phải đến chào hỏi tất cả một tiếng trước, rồi mới mượn lời của lão tăng, cáo bệnh xin về chuẩn bị thêm mấy hôm...
Xe bò thư thư mà tới cổng thành. Nguyễn Đông Thanh vừa mới tụt xuống, còn chưa kịp làm gì thì đã bị dân chúng Quan Lâm chạy tới vây quanh, hỏi thăm đủ điều. Hắn thấy vậy thì trong lòng cũng cảm động, bèn chắp tay nói với mọi người:
“Đã để bà con cô bác phải lo lắng rồi. Kỳ thực tại hạ chỉ bị cảm sốt thông thường. Ăn vài bát cháo hành, ngủ mấy hôm cho lại sức là lại đâu vào đấy ngay ấy mà!”
Lời này Nguyễn Đông Thanh tự thấy là đúng sự thật. Ngoại trừ sốt cao đến mức mê sảng, hắn không cảm thấy cơ thể có chỗ nào khác thường. Có lẽ là do dạo gần đây cường độ công việc quá cao, mà hắn lại ít luyện tập thể dục thể thao, nên mới ngã bệnh mấy hôm mà thôi. Nguyễn Đông Thanh bụng bảo dạ, về sau này nếu tiếp tục làm công ăn lương cho triều đình, có lẽ hắn cần sắp xếp lại nhịp sinh hoạt cho điều độ hơn.
Song, vào tai những kẻ hữu tâm thì đây chẳng khác nào lời khiêu khích trắng trợn chỉ đích danh Đế Mộ và Dược Thánh. Kịch độc mà Dược Thánh bỏ kỳ công chuẩn bị suốt một năm trời, đối với Bích Mặc tiên sinh chỉ là “cảm sốt thông thường”, chỉ cần “ăn bát cháo hành”, “ngủ một hai hôm” là khỏi? Không ít kẻ suýt không nhịn được, muốn xách cổ Nguyễn Đông Thanh lên mà hỏi:
“Bát cháo hành thần thánh này có thể mua ở đâu???”
Còn may, đây cũng chỉ là suy nghĩ trong đầu. Cũng không có ai hiểu chuyện sẽ đi tin mấy lời vừa rồi của Nguyễn Đông Thanh.
Dân chúng Quan Lâm thì nào có nghĩ nhiều như vậy, có người hỏi:
“Hồng hộ vệ biết cả nữ công gia chánh ư? Nhất chú Thanh nhé!”