Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 32: Vỡ Nát Nho Tâm



Lý Thanh Vân không nói gì, khẽ gật đầu.

Sau đó, bước ra một bước, ra dấu “mời”.

Lâm phu tử cười lạnh, trong mắt sát ý càng thêm nồng nặc. Lão nhếch mép, hé miệng, thở ra một câu:

“Huyết nhiễm tam thiên lý, thi điền bách trượng hà.”

(Máu vấy ba ngàn dặm, thây chèn mất dòng sông trăm trượng)

Lập tức, ngôn xuất pháp tùy, từng câu từng chữ giống như hóa thành đao kiếm vô hình, thiên quân vạn mã, ầm ầm lao tới muốn lấy mạng Lý Thanh Vân. Chỉ thấy Lý Thanh Vân vung chưởng trái phải, hai tay cùng phát lực, nhất thời quanh mình chưởng phong ào ạt, hai luồng chưởng lực trái phải đan vào nhau tạo thành một cái lồng sắt, che kín không lọt một giọt nước. Câu chữ đao kiếm của Lâm phu tử đánh vào chưởng phong, không khác gì chém vào tường đồng vách sắt.

Lý Thanh Vân lại dồn người, song chưởng đẩy tới, lập tức tường khí dồn lại, ép Lâm phu tử phải lui bước.

“Cái gì?”

Toàn trường trừ hai vị sư muội của cậu chàng, tất cả đều kinh hãi thốt lên.

Lâm phu tử bị tường khí thổi bay vạt áo, râu tóc múa loạn sau đầu. Lão nghiến răng, vung tay áo lên hòng hóa giải chưởng phong. Nào ngờ cho dù lấy tu vi tứ cảnh của lão, cũng không tài nào đánh dạt được chưởng của Lý Thanh Vân, cùng lắm chỉ đấu ngang tay.

Lâm phu tử tức mình, vừa thẹn vừa cáu, nhảy lại một bước, sau đó lại bất ngờ lấy từ trong nhẫn chứa đồ ra một cây bút lông, thảo nhanh mấy chữ:

“Trấn áp đông tây vạn trượng sơn.

Kim phong, cổ vũ bất năng nguy.”

(Núi cao vạn trượng trấn áp đông tây. Mưa xưa, gió nay đều không lay chuyển được.)

Chỉ thấy, văn tự huyền phù giữa bán không bắt đầu xoay tròn, tỏa ra hào quang chói mắt. Mười bốn chữ từ từ tan vào nhau, hóa thành một tòa núi mực nguy nga đè xuống, muốn trấn áp Lý Thanh Vân. Lần này, chưởng phong của cậu chàng không cách nào lay động được nó, dù đánh tới tấp cũng không cản được thế đè xuống của ngọn núi.

“Lão già, mau dừng tay!”

Tạ Thiên Hoa hét lên, đang định sử dụng Thanh Sắc thần quang hóa tán mặc sơn của Lâm phu tử, thì đã nghe tiếng quát của Lý Thanh Vân:

“Sư muội đừng xen vào, ta đỡ được!”

Nói đoạn, Lý Thanh Vân thu hồi chưởng phong, rùn mình xuống súc thế. Lâm phu tử thấy phản ứng của Tạ Thiên Hoa, lại thấy Lý Thanh Vân có chiến lực hoàn toàn không phù hợp với cảnh giới, biết mình suy bụng ta ra bụng người. Nhưng lúc này thần thông đã phóng ra, lão cũng không cách nào thu về.

Mắt thấy quả núi mực từ từ giáng xuống ép sát đỉnh đầu Lý Thanh Vân, cờ hồ sắp đè cậu thiếu niên thành tấm bánh tráng. Lúc này, song chưởng của Lý Thanh Vân đột ngột đẩy ra, giáng thẳng lên ngọn núi mực.

Chứng kiến hành động của cậu ta, trong đầu tất cả mọi người đang quan chiến đều hiện lên bốn chữ “châu chấu đá xe”.

Quả nhiên...

Lý Thanh Vân khẽ kêu một tiếng, hai tay buông thõng vô lực, rõ ràng xương đã gãy. Cậu chàng ngã bệt ra đất, thở hổn hển không ra hơi.

“Cứu người!”

Tạ Thiên Hoa, Phó Kinh Hồng đang định phóng mình ra, thì bỗng nghe Đỗ Thải Hà kêu lên:

“Nhìn kìa!”

Chỉ thấy quả núi mực bỗng nhiên xuất hiện những vết rạn, càng lúc càng lan ra rộng hơn. Từ các khe hở, ánh sáng chiếu xạ bốn phía. Thế rơi của quả núi cũng giảm xuống, chậm hơn hẳn ban nãy. Đối diện, Lâm phu tử lúc này đã đổ mồ hôi như tắm, trợn mắt kinh hoàng nhìn về phía quả núi mực. Lão dốc hết sức, cố gắng giữ quả núi hoàn chỉnh, nhưng càng lúc càng bất lực.

Rốt cuộc...

Chỉ nghe “bành” một cái, núi mực nổ tan tành, Lâm phu tử cũng bị phản chấn cho phun máu phè phè. Lão trợn mắt, run rẩy chỉ tay về phía Lý Thanh Vân:



“Ngươi... ngươi...”

Sau đó, mắt lão trợn lên trắng dã, ngã vật ra đất.

“Phu tử!!!”

“Nho tâm... Nho tâm của Lâm phu tử bị đánh nát rồi.”

“Là do thiếu niên kia?”

“Chuyện này sao có thể?”

“Cáp mô công lợi hại thật!”

Câu cuối đương nhiên là của Đỗ Thải Hà, người duy nhất có mặt tại hiện trường đã đọc hết *Xạ Điêu Anh Hùng truyện* giống như Lý Thanh Vân.

Mấy người ở Bạch Lộ thư viện nhao nhao chạy đến, cố gắng cữu chữa cho Lâm phu tử. Thế nhưng, sau khi chẩn đoán ra thương thế của lão, bọn họ càng hãi hùng hơn.

Nho tâm vỡ nát.

Một chưởng đánh vào quả núi mực của Lý Thanh Vân chẳng những phá vỡ quả núi, lại còn có thể dùng núi mực làm vật dẫn, đánh vỡ Nho tâm của Lâm phu tử.

Thần thông bị phá, đương nhiên phải chịu phản chấn.

Thế nhưng, có thể suy nhược, có thể thụ thương, thậm chí có thể khiến thần hồn suy yếu. Nhưng tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện vỡ nát Nho tâm.

Cho dù là cường giả Phật môn tu vi đã tiến vào Vụ Hải, nắm giữ nhân quả chi lực trong tay thì cũng không thể chỉ dựa vào việc phá giải thần thông mà phế bỏ tu vi của đối thủ. Ở Huyền Hoàng giới, chưa từng xuất hiện một thủ đoạn nào quái dị như vậy.

Thế nhưng, cái chuyện không tưởng này hôm nay lại xảy ra ngay trước mặt bọn họ.

Bây giờ...

Cả đám không ai còn dám coi thường Lý Thanh Vân, cho dù cậu chàng chỉ là một người phàm.

Thần thông ban nãy cậu chàng thi triển, ắt cũng là vô thượng đạo thuật. Đối với báu vật cỡ này, bảo bọn họ không nổi lòng tham quả thực là chuyện không tưởng.

Thế nhưng, cũng chỉ là một ý tưởng thoáng qua mà thôi. Đám người này dù sao cũng là Nho sinh, không ai là thằng ngu cả. Tạ Thiên Hoa vẫn còn đứng đó, trừ khi là ngại mạng mình quá dài, bằng không ai dám ngấp nghé Lý Thanh Vân?

“Khốn kiếp! Chỉ biết làm người khác lo lắng!”

Tạ Thiên Hoa lườm ông sư huynh đang nằm trơ trọi giữa sảnh đường một cái, sau đó cúi xuống, từ nhẫn chứa đồ lấy ra một đống băng gạc thuốc thang, bắt đầu băng bó hai cánh tay cho Lý Thanh Vân.

Tên ngố này không hề hiểu ý, cười lên, nói:

“May mắn không làm nhục mệnh.”


Tạ Thiên Hoa đang lo sốt vó, bây giờ bị câu nói này của gã làm cho cơ hồ tức đến nổ phổi, vừa thương lại vừa giận. Cuối cùng, cô nàng hừ lạnh, hơi thít đầu băng gạc, khiến Lý Thanh Vân kêu ầm ĩ.

“A! Sư muội. Nhẹ tay. Nhẹ tay thôi.”

Đỗ Thải Hà đứng một bên quan sát, che miệng cười khẽ.

oOo

Ải Quan Lâm...



Nguyễn Đông Thanh vừa định đóng cửa lớp, thì đã thấy Vũ Tùng Lâm lục tục bước đến.

“Chào tướng quân. Mời vào trong ngồi.”

“Cảm ơn tiên sinh.”

“Tướng quân là tiền bối, lại là thượng cấp của tại hạ, theo lý há lại có chuyện lẽo đeo theo sau như thế?”

“Nào có, nào có. Đến đây tại hạ là phận khách, tiên sinh là chủ nhà, theo lý không nên lấn quyền.”

Vũ Tùng Lâm đổ mồ hôi ròng ròng, lão nào dám chen chân đi trước Nguyễn Đông Thanh?

Vào trong nhà, lão lại dáo dác nhìn quanh phòng một lượt. Sau khi xác định Cải Thảo và Đá Nhỏ không cùng đi theo Nguyễn Đông Thanh vào ải Quan Lâm, lão mới sâu kín thở phào một hơi, ngực nhẹ tênh, hành động cũng thoải mái hơn trước.

Hai đại yêu cho lão một bóng ma tâm lý quá lớn, không phải muốn là có thể vượt qua được.

Vũ Tùng Lâm ngồi xuống, vỗ nhẫn chứa đồ, lấy ra một cái hộp gỗ có ba ngăn, kèm theo một bình rượu. Lão cẩn thận mở từng ngăn hộp một, lấy ra tổng cộng hai đĩa thức ăn và một bát canh đặt lên bàn. Chỉ thấy, một con cá sốt chua, một chiếc bánh chưng xanh xanh, cộng với một bát canh mọc. Cả ba đều đang bốc khói hôi hổi.

“Tướng quân sao lại biết tại hạ thích mấy thứ này?”

Nguyễn Đông Thanh hơi cau mày lại, dò hỏi.

Vũ Tùng Lâm giật mình, trong đầu lại văng vẳng lời dặn dò của Cải Thảo ngày hôm đó. Lão thấy, đại yêu mèo đã đặc biệt căn dặn lão nhất định phải đối xử với Nguyễn Đông Thanh như một người phàm, ắt hẳn là có lý do cao thâm khó lường nào đó. Thành thử, nếu dám lộ ra là con mèo nhà gã nói mấy món này cho lão biết, Vũ Tùng Lâm dám chắc ngày này sang năm thân nhân chuẩn bị làm giỗ đầu cho mình là vừa.

Lão đảo mắt một cái, nói:

“Có người nói cho lão phu biết.”

Vừa dứt lời, Vũ Tùng Lâm lại thấp thỏm lo âu, chỉ mong sau Nguyễn Đông Thanh đừng có tiếp tục hỏi chuyện này.

“À. Ra là thằng Thanh Vân. Cái thằng... không biết giữ ý gì cả. Để tướng quân chê cười.”

Nguyễn Đông Thanh chắp tay, xem như tạ lỗi.

Vũ Tùng Lâm vội vàng hoàn lễ, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Chính lão cũng không ngờ Nguyễn Đông Thanh không chỉ không tiếp tục tra hỏi, lại còn tự nghĩ ra một cái lí do giúp lão nữa.

Tiên sinh quả nhiên là người tốt...

Vũ Tùng Lâm hắng giọng, nói:

“Vô sự hiến ân cần, kỳ thực hôm nay lão phu đến đây là có chuyện muốn nhờ, mong tiên sinh chớ nên từ chối.”

“Tướng quân cứ nói...”

“Một tháng sau là đại thọ của hoàng thượng, tất cả các thành trấn đều phải tiến cống một món ăn. Ngặt nỗi lão phu cả đời chỉ biết có sa trường, nói về yêu ma hung thú thì còn biết chút đỉnh, chứ sơn trân hải vị thì quả thực là không hiểu tí nào cả. Thế nên... hi vọng tiên sinh có thể chỉ cho một đường sáng.”

Vũ Tùng Lâm nói rồi, lại cất công giải thích cho Nguyễn Đông Thanh nghe chuyện liên quan đến vị “hoàng thượng” này.

Hoàng đế bệ hạ hiện giờ của nước Việt tên húy là Dực, niên hiệu Vĩnh Cật.

Làm vua cũng không tính là hôn quân, chẳng qua cũng không phải là minh quân. Thỉnh thoảng có ban bố cứu trợ, giảm thuế. Đôi khi cũng bắt đinh, xây lầu dựng cung. Duy chỉ có một tật xấu lớn nhất là cực kỳ ham ăn. Mỗi năm đến thọ thần của mình, hoàng đế Dực đều bắt các thành các trấn khắp cả nước phải dâng lên sơn hào hải vị, tiên thực thần nhưỡng mừng thọ.

Đến niên hiệu cũng đặt là “ăn mãi”, thành thử dân gian không ít người có phê bình đương triều thánh thượng, sâu kín gọi y là Trư Đế.

Nguyễn Đông Thanh nghe lão kể xong, trợn tròn mắt lên.

Đôi đũa trên tay cũng rơi cái bịch xuống tràng kỷ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.