Hàn Kinh Vũ nheo mắt, trông lão lúc này có chút mơ màng, giống như đang hồi tưởng lại những gì xảy ra trong quá khứ. Cuối cùng, dường như đã ra một quyết định hết sức quan trọng, lão kiếm thánh hít sâu một hơi, nói:
“Có câu ‘thiết thạch tâm tràng’ (lòng dạ sắt đá), Thạch Kiếm là thanh kiếm vô tình nhất thế gian, cũng là thanh kiếm chấp pháp. Kiếm chủ có thiên chức chủ trì công đạo, trừng ác dương thiện, trả cho thiên hạ một ánh bình minh. Nhược bằng kiếm chủ quên mất sơ tâm, sử dụng Thạch Kiếm để làm chuyện thương thiên hại lý, vậy thì ắt phải chịu nỗi khổ bị vạn tiễn xuyên tâm, hành hạ dày vò đến chết. Lão phu tin tưởng cách làm người của thiếu hiệp, song sự đời khó nói trước, thiếu hiệp vẫn cần phải nhớ lấy, chớ có sai phạm...”
“Cảm tạ tiền bối đã có lòng nhắc nhở. Tiểu tử chắc chắn sẽ cẩn thận giữ mình, không phụ kỳ vọng của kiếm thánh.”
Lý Thanh Vân chắp tay, cúi đầu một cái.
Hàn Kinh Vũ vuốt râu, gật gù mấy lần tỏ ý hài lòng, lại tiếp:
“Ở đây ngoại trừ Thạch Kiếm còn có một bộ thần thuật của cố nhân truyền thụ, tên là Nghênh Phong Bách Đao Trảm. Lão hủ khi xưa không dám vượt quyền, tùy ý truyền thụ cho đệ tử. Bây giờ đã bãi bể nương dâu, chỉ sợ thần kỹ xảo đoạt thiên công này không có truyền nhân ở đời thì thật đáng tiếc. Nay giao lại cho thiếu hiệp, cảm phiền mang đến Mỹ Vị sơn trang giúp lão hủ, để vật hoàn cố chủ.”
Lý Thanh Vân vốn còn muốn chối từ, song lại nghĩ:
“Bây giờ mình mất hết tu vi, có biết cũng không luyện được. Chỉ cần mình không tự ý dạy cho người khác thì chắc hẳn không có vấn đề gì.”
Thành thử, cậu chàng cũng không từ chối nữa.
Hàn Kinh Vũ bấy giờ mới ngửa mặt, cười dài một tiếng, sau đó thân thể từ từ hóa thành vô số điểm sáng, bay vút về phía mặt biển tựa như một bầy đom đóm trong đêm. Chỗ lão ngồi bấy giờ chỉ còn dư lại một thanh kiếm đá to cỡ đốt ngón tay. Không đợi Lý Thanh Vân kịp phản ứng, thạch kiếm giống như tự có linh tính, bay vút về phía cậu chàng, nhẹ nhàng hòa vào mi tâm của Toái Đản Cuồng Ma.
Bấy giờ, Du Long đao vốn dĩ lơ lửng trước mặt cậu chàng chợt sáng rực lên, hòa cùng với ánh hào quang do Thạch Kiếm để lại. Bên tai của Lý Thanh Vân theo đó cũng có một giọng nói cất lên:
“Tiểu tử, sự cấp tòng quyền, bây giờ nhân lúc Thạch Kiếm đang dung hòa với nhóc, che giấu thiên cơ, ta sẽ kể cho nhóc nghe một chuyện.”
Cậu chàng nhận ra giọng của đao linh của Du Long đao, thành thử cũng không đến nỗi giật mình thảng thốt. Lý Thanh Vân bấy giờ không cách nào lên tiếng trả lời, chỉ có thể khoanh chân, tỏ thái độ sẽ chăm chú lắng nghe lời của đao linh.
Có vẻ phản ứng của cậu chàng đã có hiệu quả. Không cần chờ bao lâu, trước mắt Lý Thanh Vân đã xuất hiện một tràng cảnh, hệt như mấy lần được “xem kịch” trên bảo vật của sư phụ.
Một chàng trai tuổi chừng hai mươi, đầu đội mũ bình, mình vận áo xanh, chính đang quỳ gối. Bên cạnh y, hai khóm hoa rả rích tả tơi, bị người ta quật bật gốc. Cánh hoa rơi vào trong đất bùn, tựa hồ từng bị kẻ khác dày xéo lên. Mà sau lưng y, cả một thôn xóm không còn sinh cơ, chếch chếch mé đường phía tây, còn thấy rõ một nhà học la liệt thi thể chính đang lạnh dần của đám trẻ.
Y ngẩng đầu, nhìn lên biển mây cuộn trào trên tầng không, khàn giọng:
“Vì sao? Cớ gì phải đuổi tận giết tuyệt?”
Trời khi đó rất cao, biển mây khổng lồ tung hoành cả trăm dặm lại càng xa xôi vời vợi, thăm thẳm khôn cùng. Thanh niên quỳ dưới đất lại như ngọn cỏ ven đường, như bụi hoa bị vùi trong đất. Thấp cổ bé họng, cho dù bất lực gầm thét, âm thanh cũng chẳng vẳng được đến mây ngàn.
Không có tiếng trả lời...
Gã thanh niên nâng mấy cánh hoa lên khỏi đất bùn, nhìn thẳng lên bầu không, hỏi:
“Là vì thành đạo sao?”
Tiếng y mảnh như sợi tơ, nhỏ như tiếng muỗi, tựa hồ như tiếng gầm thét ban nãy rốt cuộc cũng đã mang theo bao nhiêu phẫn nộ, uất ức, cùng với cả hi vọng của y vỡ tan tành thành một lời thầm thì nhẹ như lông hồng.
“Đúng.”
Cuối cùng, trên tầng mây mới vẳng xuống một lời đáp đầy lạnh lẽo. Theo đó, trong mảnh trời đất này bắt đầu cất lên những tiếng đàn réo rắt, lúc cao lúc trầm. Cầm âm vảy xuống mặt đất, mang theo một loại ý cảnh tịch liêu và cô quạnh. Tiếng đàn đi đến đâu, vạn vật mất sạch sinh cơ, hóa thành bụi tro đến đó. Bao quát cả động vật cỏ cây, phàm nhân tu giả, đều không có một ngoại lệ.
Thanh niên đưa tay, thả mấy cánh hoa đầy bùn đất vào không khí, những mong có thể để những cánh hoa theo gió mà cất cánh, bay đến chín tầng trời. Đáng tiếc, hoa vừa rời tay, đã lại rơi xuống trong bùn đất, cuối cùng hóa thành một đống tro bụi.
Bên tai gã ù đi, phảng phất có thể nghe thấy tiếng cười nhạo chế giễu của một đám cường giả đang đứng lố nhố trong biển mây cuồn cuộn. Hàng vạn kẻ đạp vào lục cảnh, ngộ được đạo trường sinh. Mấy trăm tên khí thế như biển, đan điền thức hải hòa làm một thể. Lại có không dưới năm kẻ tu vi đã đạp vào bát cảnh, quanh người pháp tắc lượn lờ, tựa như chúa tể của vạn đạo.
Thanh niên đứng dậy...
Tay áo y phất một cái, hai giọt lệ trong mắt nhỏ xuống, hóa thành một thanh đao ngắn trong suốt như pha lê, lưỡi mỏng như lá lúa. Gã nắm lấy chuôi đao, ngửa mặt, nhẹ giọng:
“Mỗ một kẻ thư sinh, tay mềm chân yếu, lòng không chí tu hành. Hôm nay vì bất bình, nhỏ lệ làm đao, chỉ vì hỏi trời già một câu: thế gian cớ gì có vô tình đạo?”
“Một con mọt sách cũng dám lạm bàn về đạo? Đại đạo vốn vô tình. Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu. Vô tình đạo không bị thân tình quấy nhiễu, không nhiễm nhân quả hồng trần, một lòng truy cầu đại đạo, sao lại không tồn tại?”
Thanh niên nhìn lên không, giống như đang trông chờ vào một câu trả lời của ai đó.