Hai cô gái cậy có bùa tránh nước, nhanh chóng lướt đi trong lòng sông lạnh căm căm. Ánh nắng xuyên qua làn nước, loang ra thành từng dải mờ mờ tỏ tỏ, khiến những tảng đá ngầm dưới sông càng mang thêm vẻ ma mị huyền bí. Chung quanh, đàn yêu ngư ánh bạc bơi ào ạt, từng đàn nối đuôi đến hàng trăm vạn con.
Đỗ Thải Hà nhìn đám ngư yêu hung hãn với hai hàm răng há ra lởm chởm như dao cạo, đoạn len lén ngó Tạ Thiên Hoa, thở phào. Những con ngư yêu này tuy không mạnh bao nhiêu, nhưng thắng ở số lượng đông như kiến cỏ. Hơn nữa, hàm răng của chúng có công hiệu phá khí, cho dù là cao thủ ngũ cảnh rơi vào lòng sông, trong nháy mắt tường khí hộ thân cũng sẽ bị cắn thành mảnh vụn, rồi bị chúng xâu xé đến cả cặn cũng không còn.
Thành thử...
Trên Ngân Hà chỉ có thuyền lớn thuyền nhỏ, cường giả qua sông cũng chọn ngự không phi hành, tuyệt nhiên không có ai dám bơi ngang hay lội qua sông.
Sở dĩ hai người có thể bình an hành tẩu dưới sông, tám chín phần mười là nhờ Tạ Thiên Hoa mang huyết mạch Thanh Tước, khiến các loài yêu thú bình thường không dám trêu chọc.
Đám cá yêu vảy bạc cũng không phải một ngoại lệ, thành thử hai sư tỷ muội lặn thẳng một đường xuống đáy sông mà không gặp trở ngại gì.
Chỉ thấy...
Đáy sông phủ lên một lớp cát trắng, giống như một sa mạc trải dài đến hàng trăm dặm. Hai người đi được mấy bước, chân đã đá phải một đoạn chuôi kiếm gãy.
Tạ Thiên Hoa nhặt lên, quan sát. Cô nàng phát hiện tuy vật này đã nằm dưới đáy sông không biết bao nhiêu năm tháng, thế nhưng đạo vận vẫn còn, có thể thấy khi còn nguyên vẹn, thứ này chắc chắn là pháp bảo của một cường giả chí ít đã tiến vào Vụ Hải.
Thế nhưng... cuối cùng vẫn phải chịu cảnh chôn vùi đáy sông.
Hai người tiếp tục đồng hành, tiến về phía trước. Dọc đường, Tạ Thiên Hoa và Đỗ Thải Hà lại bắt gặp không ít thương gãy, đao rỉ, toàn bộ đều hàm chứa đạo vận, độ chân quý khi còn nguyên vẹn chỉ có trên chứ tuyệt không thua gì thanh kiếm gãy trước kia. Hai người nhìn mãi thành quen, cũng không cất công đi tìm hiểu nữa.
Đỗ Thải Hà vốn là muốn chia nhau ra hành động, nhưng Tạ Thiên Hoa đã gạt đi ngay. Tách nhau ra tuy có thể mở rộng gấp đôi phạm vi điều tra, song cũng nguy hiểm gấp bội. Nơi đây là lãnh thổ của ma da, Tạ Thiên Hoa không muốn mạo hiểm trước khi hiểu rõ tại sao đám ma nước này lại đột nhiên có thay đổi như trong trận chiến đêm qua.
Hai người đi thêm nửa canh giờ, thì Đỗ Thải Hà chỉ tay về phía trước, nói:
“Sư tỷ, đằng trước có thứ gì đó kìa!”
Tạ Thiên Hoa nheo mắt nhìn theo hướng ngón tay của sư muội, thì phát hiện xa xa phía trước có một táng đá ngầm hình thù quái lạ. Thứ này cao đến năm sáu trượng, ba mặt vuông vức hoàn hảo, không giống như vật do tự nhiên tạo thành.
Hai người nhanh chóng đến gần, thì phát hiện được cả một bãi đá toàn những tảng đá quái lạ hệt như vậy. Đỗ Thải Hà nói:
“Sư tỷ, em bơi lên trên một đoạn xem tình hình thế nào.”
“Cũng được. Chú ý cẩn thận.”
Tạ Thiên Hoa đáp gọn, sau đó chợt nghe tiếng vang giòn tan giống như ngọc vỡ dưới chân. Cô nàng lui lại một bước, đưa tay phủi lớp cát dưới đáy sông đi, thì phát hiện một số mảnh vỡ trong suốt, nhìn giống như thủy tinh, nhưng chỉ dày cỡ cái móng tay. Tạ Thiên Hoa nhặt lên, ngắm nghía một lúc, mới giật mình, nghĩ bụng:
“Thứ này đúng là thủy tinh, nhưng bên trên không hề có một chút chân khí nào. Thế nhưng... rốt cuộc là cao nhân phương nào lại có thể làm ra thứ thủy tinh vừa mỏng, vừa trong đến nhường này?”
Ở Huyền Hoàng giới, cũng có nghề thổi thủy tinh.
Thế nhưng, dựa vào kỹ thuật của Huyền Hoàng giới thì tuyệt đối không thể nào tạo ra được thứ thủy tinh tinh xảo đến nhường này được.
Cô nàng còn chưa hết ngờ vực, thì bỗng nhiên từ bên trong một tảng đá, một con ma da bổ nhào ra ngoài, vung tay đánh về phía Tạ Thiên Hoa.
Đỗ Thải Hà từ trên bơi xuống, hai tay bắt quyết, đánh ra một đạo chú ấn. Chỉ thấy một chữ “trấn” bay ra, nhập vào trán con ma da. Lúc này đôi mắt đang trợn trừng của nó mới nhắm lại, đứng im bất động, hai tay vẫn đang thò ra muốn đánh Tạ Thiên Hoa.
“Sư tỷ... không sao chứ?”
“Không sao. Chỉ có hơi bất ngờ.”
Tạ Thiên Hoa chỉ mải chăm chú đến mặt đất dưới chân, không đi quan sát kỹ càng những tảng đá kỳ lạ, thế mới không ngờ trong đá lại giấu ma da. Cô nàng cũng tự trách bản thân bình thường quá dựa dẫm vào thần thức, lúc này vì không đánh rắn động cỏ, không dám dùng đến, thành thử mới xém chút là bị đánh lén.
Đỗ Thải Hà hít sâu một hơi, nói:
“Sư tỷ, nói lời này sợ chị không tin... nhưng những tảng đá kia dường như là nhà cửa bỏ hoang.”
“Sao? Để chị tự đi xem.”
Tạ Thiên Hoa giật mình, sau đó đạp chân bơi lên một đoạn, muốn nhìn tường tận toàn cảnh bãi đá này.
Chỉ thấy, phía tây, khuất hẳn sau tầm nhìn của hai người là một “tảng đá”. Lúc này, một bên mặt của nó đã hoàn toàn sập xuống, để lộ ra quang cảnh bên trong.
“Quả nhiên những tảng đá này trống rỗng. Bên kia là... người?”
Chỉ thấy, dưới bức tường đổ nát, hiện lên một cái bàn gỗ, chung quanh có kê ba cái ghế gỗ. Trên ghế, có ba bộ xương nằm trơ trọi, từ những gì còn sót lại, thì có thể thấy là thi hài của hai người lớn và một trẻ nhỏ.
Hệt như một gia đình.
Tạ Thiên Hoa quay lại đáy sông, truyền âm cho Đỗ Thải Hà:
“Nếu những tảng đá này đều là nhà cửa, thì rất có thể bọn ma đang náu mình trong đó. Thải Hà, em có cách nào tìm được bọn chúng hay không?”
Đỗ Thải Hà nhoẻn cười, đáp:
“Việc ấy không khó. Sư tỷ, thu liễm khí tức lại đi, chúng ta chuẩn bị đi vào hang cọp đây.”
Cô nàng vừa nói, vừa bắt quyết, tế ra một lá bùa màu đen, bên trên chằng chịt chữ bằng chu sa.
Tạ Thiên Hoa kinh ngạc nhìn cô sư muội, khen:
“Không ngờ sư muội biết cả đạo thuật của mạch Mục Thi, bội phục.”
Đạo môn truyền thừa lâu đời, phân hóa làm nhiều mạch, lấy màu sắc của giấy bùa để phân biệt. Thiên Sư đạo dùng bùa vàng, mà một mạch khác là Mục Thi đạo thì sử dụng thứ bùa đen sì này.
Hơn nữa, tuy cùng là thủ đoạn của đạo môn, song do các mạch đã phân hóa quá lâu, theo lẽ thường mà nói người của mạch này không thể nào tế ra bùa của mạch khác.
Đỗ Thải Hà bèn giải thích: