“Thế nhưng...”
Cố Văn ngừng một chốc, lại tiếp:
“Người trong thiên hạ có quyền được biết sự thật. Người hi sinh vì nước cũng có quyền được chính danh. Hành vi của Lê Minh Đức cho dù đặt cùng người bình thường, chỉ e cũng bị xa lánh, làng trên không nhận xóm dưới không chứa. Càng huống chi là anh hùng cứu quốc thực sự. Nếu cứ để mặc, há chẳng phải khiến hào kiệt ô danh, hiệp giả lạnh lòng hay sao?”
Hồng Đô cũng nói:
“Phải đấy tiên sinh. Tiểu nữ không học nhiều biết rộng như Cố Văn, chỉ biết nói mấy lời thô thiển. Nếu tiểu nữ đổ máu, đứt tay mất chân mới được vinh hạnh gọi một tiếng anh hùng, lại bị đánh đồng cùng hạng người mua danh chuộc tiếng, dối trời qua biển như Lê Minh Đức... Như vậy tiểu nữ cho dù không muốn phản triều đình, cũng sẽ cảm thấy hi sinh vô ích, lòng nguội ý lạnh.”
Dư Tự Lực, Lã Vọng Thiên cũng nhao nhao gật đầu đồng tình.
Cố Văn thấy gã còn lưỡng lự, ngấm ngầm truyền âm:
“Chắc hẳn lúc tiên sinh ngao du thiên ngoại đã thấy cảnh tương tự, hơn nữa cách chúng ta nói cũng không hoàn mỹ. Mọi người thấy nên làm thế nào?”
“Cố lão, gia mẫu vẫn nói trên đời làm gì có người phòng trộm ngàn ngày? Lại nói... chúng ta nếu như khống chế lời nói của kẻ sĩ quá gắt, chưa chắc đã không có người mượn cớ nói chúng ta chột dạ, không dám để người thiên hạ lên tiếng.”
Lã Vọng Thiên nói.
Cố Văn cũng đồng tình, thở dài:
“Chỉ đâu mà buộc ngang trời, tay đâu mà bịt miệng người thế gian. Lã phu nhân thật là nữ trung thánh hiền. Cố mỗ bội phục.”
“Không dám. Còn phải học Cố tiên sinh nhiều.”
“Hai người muốn khen nhau thì để sau đi. Còn không lên tiếng chỉ sợ tiên sinh phật ý.”
Người truyền âm nhắc nhở hai người Cố, Lã lúc này đừng có mắc vào cái thói mèo khen mèo dài đuôi của Nho môn chính là Dư Tự Lực.
Cố Văn xấu hổ hắng giọng một cái, hóa giải không khí lúng túng quái dị hiện tại.
Cũng không thể trách y được, dù sao chân thân của Cố Văn cũng là một thiếu nữ – Cố Thi Âm. Tuy giữa nàng ta và Lã Vọng Thiên không có tình cảm nam nữ gì, thế nhưng được một mỹ nam khen ngợi, nàng ta thấy vui vẻ cũng là chuyện thường tình.
Lại nghe Cố Văn lên tiếng:
“Tiên sinh, không ai phòng trộm trăm ngày. Nếu như trăm họ thật sự tin lời gian mà bác bỏ ơn nghĩa của anh hùng đi trước thì chỉ có thể tự trách mình ngu dốt, sau này nếu có trở thành vũ khí cho chư quốc, hoặc luồn cúi khom lưng trước người ngoài cũng chẳng phải chuyện ngài có thể lo liệu.”
“Chuyện ấy thì tại hạ cũng đã nghĩ đến...”
Khi còn ở địa cầu, Nguyễn Đông Thanh nhiều lần nghe các anh khóa trên cằn nhằn quốc gia độc lập đã lâu, lại vẫn còn tư tưởng trên bảo gì dưới nghe theo hệt như thời chiến. Theo bọn họ, chỉ có thả lỏng kiểm soát, để dân chúng quen với cảnh vô số tư tưởng ý nghĩ va chạm, đấu đá, có vậy mới nâng cao được dân trí, giúp dân rèn giũa chuyện sàng lọc thông tin.
Mà lúc nói chuyện với mấy vị giáo sư lớn tuổi hơn, hắn lại nghe được một luồng ý kiến khác, rằng chính vì dân chúng giờ dân trí chưa cao, thế nên mới không thể để mặc dư luận tung bay. Hà huống thời đại in-tơ-nết phổ cập, kiến thức chỉ cách một đầu ngón tay, người dân hoặc còn lười chẳng thèm ngó, hoặc vẫn nặng bởi thiên kiến xác nhận, nói gì đến sàng lọc thông tin?
Thành thử...
Chuyện vạch trần Lê Minh Đức hay không mới khiến Nguyễn Đông Thanh đắn đo hồi lâu.
Tuy Huyền Hoàng giới thoạt nhìn thì gần giống địa cầu thời phong kiến, thế nhưng lớn thì có Thiên Cơ các, nhỏ thì có ngọc truyền âm, tin tức linh thông hơn xa thời Lê thời Nguyễn.
Dư Tự Lực chợt nói:
“Theo tiểu sinh thấy, tiên sinh cứ theo bản tâm mà làm, chuyện khác đã có triều đình lo lắng suy nghĩ. Việc trị hay thả Lê Minh Đức vốn không có cách đẹp cả đôi bên, ngài cần gì phải cầu toàn thái quá? Văn võ bá quan ăn lộc vua phải lo việc nước, há lại có thể ngồi yên mà nhìn?”
Đối sách của Dư Tự Lực thực chất chỉ gồm mười chữ:
“Chuyện gì khó, ném lên cấp trên, trung ương lo.”
Nguyễn Đông Thanh nghĩ nghĩ, cuối cùng cắn răng!
Bấy giờ, Hồng Đô mới lên tiếng:
“Tiên sinh nếu không ngại, thì tiểu nữ có một cách. Nhưng còn cần phải nhờ Lâm Cảnh Trung, Hoàng Sở Sở một phen. Lại thêm sẽ thiếu nợ thế gia sĩ tộc thành Bạch Đế.”
...
Ba ngày sau.
Dưới sự tuyên truyền không ngừng của mấy sĩ tộc lớn trong thành, chân tướng của câu chuyện Bát Chỉ Anh Hùng được vạch trần. Nho môn nghe tin người xuất thủ là Nguyễn Đông Thanh thì càng nháo nhác phối hợp, để sử gia chép lại việc này. Đến nước này, cho dù nhà đế vương có muốn nhúng tay thì kết cục đã định, chẳng thể nào làm gì được nữa.
Binh mã Ải Thị, vận lương quan năm xưa được chính danh. Vương Long, Mã Hổ, Trương Triều, Triệu Hán công lớn hơn tội, nên chỉ bị phạt làm chuyện công ích một năm. Bao nhiêu gia tài bất nghĩa Lê Minh Đức thu được đều bị xung công quỹ.
Hoàng đế Lê Dực lúc này cũng vội vàng hạ thánh chỉ, ghim Lê Minh Đức lên trụ sỉ nhục. Lại cho đặc chế một loại gông cùm mới, lấy tên là gông Minh Đức, chuyên trị kẻ lừa đời lấy tiếng, giả mạo công danh.
Mà đúng như những gì Lý Huyền Cơ nói.