Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 380: Bích Mặc Tiên Sinh Quá Nguy Hiểm



Nguyễn Đông Thanh nghe cậu chàng, bắt đầu hồi tưởng lại những cái tên gã đã học trong lúc làm quan tiếp sứ. Thế nhưng, ba chữ Hoắc Trường Ca vô cùng xa lạ, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta nghĩ nát óc cũng không nhớ ra nổi người này là ai, có công tích gì. Cuối cùng, cực chẳng đã, gã mới nhìn về phía Dư Tự Lực, hỏi:

“Vị... đại sư Hoắc Trường Ca này là ai?”

“Tiên sinh, Hoắc Trường Ca là đại sư luyện khí đứng đầu Huyền Hoàng giới, nói là thiên hạ vô song cũng không quá. Ngài... thực sự chưa từng nghe đến sao?”

Ánh mắt kinh ngạc của Dư Tự Lực khiến Nguyễn Đông Thanh thấy ngài ngại, thế là gã ho khan một tiếng, nói:

“Thật ngại quá. Tại hạ một kẻ phàm nhân, quả thực mấy cái thần binh lợi khí kia có cho tại hạ cũng chẳng dùng được, thành ra...”

Kỳ thực cũng không trách được Bích Mặc tiên sinh của chúng ta.

Những tư liệu hắn được đưa cho lúc làm quan tiếp sứ hầu hết đều là nhân vật lớn trong giới chính trị, đồng thời có khả năng dẫn người đến Đại Việt chi viện theo minh ước giữa bảy nước.

Hoắc Trường Ca một không hẳn là người trong chính trường, hai lại là sơn man. Man Quốc không thừa lúc Hải Thú lên bờ đánh ra khỏi núi Hoàng Liên thì Đại Việt đã coi là trái tính trái nết rồi, còn trông chờ tộc trưởng một tộc lớn đến Quan Lâm làm khách sao?

Thế nhưng...

Bích Mặc tiên sinh vừa giải thích xong lập tức đến lượt Dư Tự Lực trợn mắt, há hốc mồm cứng họng, cạn lời không nói được tiếng nào.

Đúng. Ngài là người phàm. Đúng là không cần đến thần binh lợi khí gì thật. Không dùng binh khí đã đánh biến dạng cả Ngũ Lộ Triều Thiên, ngài mà cầm binh khí là muốn tru diệt đại đạo nhà người ta hay gì?

Nguyễn Đông Thanh tự nhiên cũng nhận ra ánh mắt Dư Tự Lực nhìn mình càng lúc càng quái đản. Thế là gã ho khan một tiếng, đoạn nói:

“Được rồi. Dư ngỗ tác, phiền cậu dẫn đường. Để ta đi gặp vị Hoắc đại sư này một lần cho biết.”

oOo

Sau chuyện ở Lệ Chi sơn, Hoắc Trường Ca cơ hồ ngựa không dừng vó, chỉ mất vài ngày đã đến được thành Bạch Đế. Để tiện hành động, lão lúc này đã dùng thuật biến thân giấu đi nửa thân nhện, sử dụng dáng vẻ của một trung niên vạm vỡ hành tẩu trong Đại Việt. Chẳng qua do lâu ngày đi bằng tám chân, hiện giờ sử dụng chân người có chút không quen, thành ra đi đứng cứ loạng chòa loạng choạng.

Đến thành Bạch Đế, lão lập tức tìm đến phủ Chưởng Ấn, báo danh bái phỏng. Hôm nay phụ trách giữ cửa là hai người Trương Triều, Triệu Hán. Trương Triều mới đầu không tin luyện khí đại sư đại danh đỉnh đỉnh Hoắc Trường Ca khi không tự dưng chạy đến thăm đại nhân nhà mình, cho là có kẻ mạo danh. Thế nhưng Triệu Hán lại nói Bích Mặc tiên sinh “thần cơ diệu toán”, biết đâu lại giống chuyện của Hàn Thu Thủy.

Có vết xe đổ của Vương Long, Trương Triều không dám liều. Song nếu lui một vạn bước, đối phương thực sự là kẻ mạo danh, vậy thì kẻ giữ cửa như gã thả một người mua danh chuộc tiếng đi vào chẳng phải là giá áo túi cơm? So với sư tử đá trưng trước cửa có khác gì?

Triệu Hán lại nói:

“Hoắc Trường Ca không phải luyện khí đại sư sao? Để Hàn tiểu thư thử sâu cạn của lão là được.”



Trương Triều nghe bùi tai, bèn dẫn Hoắc Trường Ca vào trung đường – công đường xử án – đứng chờ. Triệu Hán thì chạy đi tìm Hàn Thu Thủy, kể rõ đầu đuôi.

Cũng may gần đây Hàn Thu Thủy không về lò rèn, dường như muốn làm tổ ở phủ Chưởng Ấn. Dù sao nơi này ở không cần trả tiền, phòng rộng nhà to, lại còn được cơm bưng nước rót, cô nàng cảm thấy so với một mình ru rú ở trong tiệm thì tốt hơn không biết bao nhiêu. Lại thêm Hạ Hầu Duyệt vừa nghe thấy cô nàng được Bích Mặc tiên sinh để ý thì mừng muốn nhảy cẫng, lập tức mãnh liệt yêu cầu Hàn Thu Thủy cứ bám kè kè theo Nguyễn Đông Thanh là được, chuyện cửa hàng giao hết lại cho kẻ khác, không quản được thì đóng cửa cũng chẳng sao.

Thành thử, Triệu Hán chẳng mất bao lâu đã dẫn được Hàn Thu Thủy đến gặp Hoắc Trường Ca.

Một là luyện khí đại sư nổi tiếng Huyền Hoàng giới, một là thiên tài đệ nhất thế hệ trẻ Hàn gia, vừa gặp nhau quả thật đúng là cá gặp nước. Hai người Hoắc, Hàn hàn huyên một phen, nói bằng tốc độ cứ như là ăn cướp, câu trước nhập vào câu sau, chữ nọ gối lên chữ kia, ấy vậy mà song phương dường như vẫn có thể hiểu được lẫn nhau.

Trương Triều Triệu Hán thì khác. Hai thằng cha này nghe một hồi đã không phân biệt được đâu là cuối câu đâu là đầu câu nữa.

Thế nhưng, hai người này lại thức thời đột xuất, thấy Hàn cô nương kia nói hào hứng như vậy, thì đã có thể chắc chắn Hoắc Trường Ca là người thật bảy tám phần. Trương Triều Triệu Hán rất thức thời lui ra ngoài, tiếp tục công việc gác cổng.

Mà Hàn Thu Thủy cùng Hoắc Trường Ca nói chuyện luyện khí, chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào lại khiến vị Hoắc đại sư này nổi lòng yêu tài, sống chết đòi nhận Hàn Thu Thủy làm đệ tử. Cái chuyện đến bái phỏng lĩnh giáo Bích Mặc tiên sinh trong truyền thuyết kia cũng bị lão ném ra sau đầu, chẳng biết đã lăn lóc bao nhiêu dặm.

Thế nhưng Hàn Thu Thủy lúc này còn đang muốn cắm rễ ở đây học “bản lĩnh” của Nguyễn Đông Thanh, há lại làm cái chuyện mổ gà lấy trứng được? Song Hoắc Trường Ca nài nỉ quá, lại thêm chuyện lão quả thật là một đại tông sư luyện khí hiếm có trên đời. Xuất phát từ tôn trọng, cô nàng cũng không tiện từ chối quá thẳng mặt. Cực chẳng đã, Hàn Thu Thủy đành phải nhờ Lã Vọng Thiên vào gọi Nguyễn Đông Thanh, còn chính mình thì tìm cách kéo dài thời gian.

Cuối cùng, cô nàng bèn lấy thí nghiệm “từ không sinh có” mà Nguyễn Đông Thanh đã cho mình xem ngày trước ra, quăng cho Hoắc Trường Ca, đặt điều kiện nếu ông ta có thể có bản lĩnh thần kỳ hơn như thế thì cô nàng sẽ lập tức bái sư.

Lã Vọng Thiên đi được nửa chừng thì đau bụng, đành phải nhờ Dư Tự Lực chuyển lời hộ. Cậu ngỗ tác mong Hàn Thu Thủy được Hoắc Trường Ca nhận làm đệ tử quách đi còn không kịp, thành thử cứ đủng đà đủng đỉnh vừa nhởn nhơ vừa đi, kéo một quãng thời gian uống hết chung trà mới đến chỗ Nguyễn Đông Thanh. Thành thử, lúc hai người rồng rắn chạy đến công đường, trước mặt lập tức xuất hiện một cảnh tượng cực kỳ quái lạ.

Hoắc Trường Ca ngồi xổm dưới đất, mặt nhăn, mày cau, hai tay vò vào mái tóc. Tóc lão vừa dày vừa dài, bây giờ bị hai bàn tay bươi như gà bươi rác, thành thử xổ tung lên chẳng khác nào bờm sư tử. Hàn Thu Thủy ở một bên vừa thở phào, vừa nói:

“Hoắc đại sư, đã thấy bản lĩnh của sư phụ tiểu nữ lợi hại cỡ nào rồi chứ? Ngài chịu thua đi thôi, đừng phí công phí sức nữa.”

Nguyễn Đông Thanh hắng giọng, mặt nghiêm lại:

“Hàn cô nương, tại hạ nhớ chưa đáp ứng sẽ nhận cô làm đệ tử kia mà, sao đã nhận bừa rồi?”

Hàn Thu Thủy bị vạch trần, chẳng những không chột dạ, trái lại còn cười hì hì, nói:

“Thì tiểu nữ gọi trước cho quen. Tiên sinh ngài nói xem, một đồ đệ vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện, lại biết phân ưu cho sư phụ như con đi đâu tìm chứ? Ngài thu tiểu nữ đi?”

“Mặt dày...”

Dư Tự Lực nhíu mày, thấp giọng nói xéo một câu.

Đừng nhìn Hàn Thu Thủy cả ngày cắm đầu vào chuyện rèn đúc đả tạo, tính tình dở dở ương ương, nhưng thực chất cũng có một thân tu vi không tệ. Câu nói móc của kia Dư Tự Lực cũng không cố ý đè thấp thanh âm thái quá, thành thử lấy thính lực của cô nàng có thể nghe rõ mồn một. Thế là, cô nàng hứ một cái, lẩm bẩm:



“Khẩu thị tâm phi.”

Cứ như vậy, Dư Tự Lực và Hàn Thu Thủy quay ra chí chóe với nhau, cũng chẳng buồn quản hiện giờ còn có người ngoài đang ngồi thừ ra giữa công đường.

Nguyễn Đông Thanh nhún vai một cái.

Những ngày này, hắn xem hai đứa oan gia này cãi nhau không chục lần thì cũng phải bảy tám bận, sớm đã thành thói quen. Nếu không phải thằng nhóc Dư Tự Lực thỉnh thoảng lại ngồi thần ra nhìn mặt trăng, miệng lẩm bẩm một cái tên lạ hoắc thì có lẽ đến kẻ xuyên không như gã cũng hiểu nhầm hai người này oan gia ngõ hẹp, muốn thu hút sự chú ý của đối phương nên mới khắc khẩu.

Gã lại bước đến bên ông lão, bụng bảo dạ chắc hẳn hiện giờ Hoắc đại sư đang hoài nghi nhân sinh, nhỏ giọng:

“Hoắc đại sư...”

“Ngài là... Bích Mặc tiên sinh?”

Hoắc Trường Ca giật mình, quay lại, phát hiện kẻ vừa lên tiếng là một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi, dáng vẻ hết sức bình thường. Nếu không phải lão đã biết đại khái cá tính của vị Bích Mặc tiên sinh kia, chắc hẳn sẽ cho hắn là dân oan đến báo án.

Nguyễn Đông Thanh cười:

“Là tại hạ. Không rõ Hoắc đại sư lặn lội đường xa đến tận Bạch Đế thành này là có gì chỉ giáo?”

“Không dám. Chỉ bằng bản lĩnh hư không tạo lôi này của tiên sinh đã đủ để lão hủ đuổi ba kiếp người cũng chẳng kịp. Hoắc mỗ, cam bái hạ phong. Chỉ xin tiên sinh đừng tị hiềm lão hủ không chuẩn bị đủ lễ số, chỉ giáo một hai thì đã là vạn hạnh...”

Hoắc Trường Ca thở dài.

Có câu vạn pháp đồng nguyên, luyện đến tận cùng, trăm sông đổ về một biển. Lão đắm chìm trong thuật luyện khí nhiều năm, càng hiểu rõ đi càng xa trên con đường này, thì lại càng không thể chỉ biết mỗi thủ thuật của một nhà một phái. Muốn tạo thành thần binh hiếm thấy, chẳng những cần hiểu sự thâm ảo của trận pháp, cần trui rèn sự khéo tay của nghề thủ công, lại còn phải thông thấu thuật khảm nạm trong cơ quan thuật.

Thành thử, lão cất công bái phỏng Long Hổ sơn, Hàn gia, Thiên Cơ môn, dùng ba mươi năm hoàn thiện tay nghề. Tuy nói không đến mức vạn sự thông, nhưng cũng có thể nói là học nhiều hiểu rộng.

Chỉ là...

Hoắc Trường Ca nghĩ nát óc cũng không tài nào hiểu được nguyên lý “hư không tạo lôi” kia, đừng nói là nghĩ cách tái hiện. Bấy giờ, Hoắc Trường Ca mới hiểu thấu quyết định khi đó của Lâm Thanh Tùng.

Một kẻ đáng sợ như thế...

Không thể đối địch.

Số chương còn lại hôm nay: 2 chương chính truyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.