Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 386: Bế Tắc



Nhân mã phái Tiêu Dao đoàn diệt trong bí cảnh cũng tuyên cáo lần xuất hành này của Long U không công mà lui. Đối với chuyện này, cô nàng cũng chỉ biết thở dài một tiếng. Kỳ thực, ba đại thần thông của Tiêu Dao phái: Bắc Minh thần công, Tiểu Vô Tướng công, Thiên Trường Địa Cửu Bất Lão Trường Xuân công cô nàng đều từng nghe qua. Dù sao, tình báo các thế lực khác có thể có được, Long tộc há lại không nắm trong tay?

Sở dĩ đám thiên kiêu khi nãy lên tiếng kêu gào chửi bới, giới thiệu kỹ càng về Bắc Minh thần công, chẳng qua là để giải tỏa một chút cảm xúc tiêu cực mà thôi.

Bốn người quay lại phủ Chưởng Ấn, bắt đầu phân tích vụ án thêm một lần nữa.

Lã Vọng Thiên thấy tiểu công chúa của Long tộc có vẻ vẫn còn ấm ức chuyện ban nãy bèn đến bên, vỗ vai Long U, lắc đầu an ủi:

“Bỏ đi. Lần này công chúa tính không sai. Ai mà biết đám người phái Tiêu Dao kia lại nổi máu chó điên cơ chứ?”

Trong mắt cậu chàng, hành động lần này của Long U cũng không có vấn đề gì. Ai có thể đoán được, đám người phái Tiêu Dao kia lại tự đi tìm chết như thế?

Phải biết...

Một khi đã tiến vào bí cảnh vậy thì sống chết chỉ nhìn thực lực và vận khí của chính mình. Bất kể chuyện gì phát sinh bên trong, vô luận là đánh chết thái tử một nước hoặc phế bỏ thánh tử một phương, một khi ra ngoài, các thế lực đều không thể khai chiến. Chuyện gì xảy ra trong bí cảnh, mãi mãi ở lại bí cảnh. Đây vừa là quy tắc ngầm được đông đảo thế lực lớn công nhận, vừa là một loại thỏa hiệp các nhà các phái thực hiện với Đế Mộ.

Chỉ cần bọn hắn không mượn ân oán phát sinh trong bí cảnh để khai chiến, vậy thì Đế Mộ cũng cần phải để bọn hắn có chỗ phát tiết, không nên vì một hai người mất mạng mà chèn ép các thế lực lớn quá đáng.

Mà bí cảnh, chính là nơi được chọn.

Từ đó, trừ những chỗ chỉ thuộc về một thế lực, các loại bí cảnh lớn nhỏ trên Huyền Hoàng giới đều được gọi là nấm mồ của thiên kiêu. Chẳng thế, mà lần trước Đao Sơn dẫu thiệt hại một tiểu đương gia Lạc Thủy Thanh, lại không có động thái gì với Kiếm Trì.

Tuy lúc vừa nghe, Lã Vọng Thiên cũng có cảm thấy chuyện này cũng có mấy phần quá trùng hợp. Song chỉ cần suy nghĩ một chốc, cậu chàng đã loại bỏ khả năng chuyện hôm nay là tính toán của kẻ khác.

Muốn sắp xếp để nhân mã phái Tiêu Dao chết hết trong bí cảnh để giết người diệt khẩu quả thực là khó còn hơn cả lên trời. Bên trong tồn tại quá nhiều nhân tố không ổn định, cho dù là Đế Mộ đích thân ra tay cũng chưa chắc đã làm được.

Thứ nhất, loại bí cảnh lang thang không cố định một chỗ như cái vừa xuất hiện ngoài thành Bạch Đế bản thân nó đã là một biến số quá lớn. Không một ai có thể biết được rốt cuộc cảnh sắc và quy tắc bên trong sẽ là gì. Cho dù lấy bản lĩnh của Đế Mộ, hoặc khả năng đột nhập vào bí cảnh của Trang Bức Thần Giáo cũng không tài nào đoán được một bí cảnh chưa mở sẽ như thế nào.

Thứ hai, Lã Vọng Thiên không tin thiên kiêu phái Tiêu Dao toàn bộ đều là tử sĩ.

Cứ cho là bọn hắn thật sự tinh trùng lên não canh me đánh lén, sử dụng Bắc Minh thần công với thiên tài các nhà đi chăng nữa, thì cũng không đến nỗi đoàn diệt. Có ngu cách mấy, thấy đồng bọn bị giết thì cũng phải biết điều cúi đầu xuống, thành thật làm người.

Thứ ba, tuy nói các thế lực lớn sử dụng bí cảnh làm chỗ để giải tỏa mâu thuẫn, nhưng thực ra vẫn rất có chừng mực.



Dù sao, chỉ cần Đế Mộ không ngã thì sẽ rất khó xảy ra tình trạng một thế lực lớn biến mất. Nếu đã không thể hủy diệt đối phương, thế thì phải chuẩn bị sống chung, thậm chí là làm ăn buôn bán với bọn hắn. Thành thử, cho dù là trong bí cảnh thường xuyên có thiên kiêu ngã xuống, nhưng rất hiếm khi xảy ra trường hợp đoàn diệt như của phái Tiêu Dao.

Thậm chí, nếu thấy một phe thiệt hại quá lớn, thiên kiêu các thế lực khác thậm chí còn có thể đưa tay che chở, bán cho đối phương một cái ơn.

Thực tế...

Phái Tiêu Dao lần này chỉ có thể nói là xui xẻo.

Lã Vọng Thiên đã hỏi rõ, bí cảnh lần này dường như là vô số không gian hỗn độn, hoàn toàn tách biệt với nhau, ngăn cách thần thức lẫn cảm ứng của bảo vật. Nhân mã phái Tiêu Dao ở trong tình cảnh này nhảy choi choi, chọc giận người trong thiên hạ. Mới đầu, ai nấy đều ôm tâm lý đánh chết một hai tên, để đám người này thu liễm một chút.

Nào ngờ...

Đoàn đội của phái Tiêu Dao cứ thế mà bị “giết một hai tên dằn mặt”, cơ hồ là đoàn diệt chỉ trong vài ngày. Mãi đến lúc toàn bộ thiên kiêu đi đến điểm cuối cùng của bí cảnh, hội họp với nhau thì mới biết kết quả bi thảm của phái Tiêu Dao.

Thế nhưng...

Tai nạn của phái Tiêu Dao cũng khiến việc điều tra của phủ Chưởng Ấn lần nữa đâm đầu vào bụi rậm.

Tuy nói Đào thị chờ đến lúc toàn bộ nhân mã phái Tiêu Dao vào bí cảnh gần mười hôm mới báo án là một hiềm nghi, nhưng về tình về lý đều không đủ để bác bỏ đơn kiện. Khi đó cả nhà thị đều khủng hoảng tinh thần, lại sợ đối phương trả thù nên chậm trễ cũng là chuyện có thể xảy ra.

Huống hồ, cứ như Trương Triều Triệu Hán điều tra thì nhà họ Đào ở Bạch Đế cũng coi như là gia đình có gia giáo, không quá giàu có nhưng cũng có của ăn của để. Theo lẽ thường mà nói, cho dù thực sự Đào thị là kẻ vì lợi mà không từ thủ đoạn thì cũng không đến mức sử dụng kế sách không có gì chắc chắn này.

“Mệt óc.”

Lã Vọng Thiên thuật lại phân tích của bản thân xong thì cả ba người còn lại đều thở dài, buột miệng nói cùng một câu.

oOo

Tất nhiên, sự xuất hiện của Long U cũng không phải không mang lại bất cứ một tác dụng nào.

Hai ngày sau khi bí cảnh đóng lại, một nhân vật không ai ngờ tới đã xuất hiện ở phủ Chưởng Ấn.

Chỉ thấy ấy là một thiếu nữ áo trắng, lưng đeo một thanh đao dài, lưỡi hẹp và mảnh tựa như dải lụa của danh kỹ thanh lâu. Nửa bên trái gương mặt trái xoan nhăn nheo vàng vọt, mắt đầy vết chân chim, da lốm đốm chấm đồi mồi. Nửa bên phải gương mặt lại có nước da căng bóng tuổi xuân, trơn như mỡ đông, cơ hồ là không có bất kì một chút tì vết nào.

Dung mạo nửa già nửa trẻ của thiếu nữ lập tức khiến bốn người Vương Mã Trương Triệu đồng thời lui về sau không dám lại gần, toàn thân nổi hết cả da gà da chó vì kinh hãi. Nguyễn Đông Thanh lúc này vì vụ án liên quan đến phái Tiêu Dao mà đột nhiên nhớ đến nhân vật Khô Vinh thiền sư khi gặp nàng ta. Riêng hội Long U, Lã Vọng Thiên thì trên mặt hiện rõ vẻ tò mò và kiêng dè.



Nhất thời, vì sự xuất hiện của thiếu nữ áo trắng mà khung cảnh trong phủ Khai Phong trở nên cực kỳ quái dị, cảm xúc lẫn lộn như một nồi chè thập cẩm.

Thiếu nữ nhẹ nhàng cúi đầu, chào theo kiểu vạn phúc, nói:

“Tiểu nữ Bạch Thiên Ảnh, thay sư môn đến bái kiến Bích Mặc tiên sinh.”

Lã Vọng Thiên nhíu mày, nói:

“Người của Đao Sơn đến đây làm gì? Muốn trả thù cho tiểu đương gia của các ngươi sao?”

Thiếu nữ gương mặt nửa già nửa trẻ không ai khác, chính là một trong thiên kiêu đời này của Đao Sơn, chủ nhân của Thời Quang Ma Đao Bạch Thiên Ảnh.

Nàng ta nghe cậu chàng nói gắt, thì che miệng cười, không có vẻ gì tức giận. Đoạn lại nói:

“Lã thiếu lâu chủ nói thế là sai rồi. Ba vị cao đồ của tiên sinh cho dù có thắng tiểu đương gia của chúng ta thì cũng là sử dụng chân tài thực học. Đao Sơn bọn ta không phải danh môn chính phái gì cho cam, nhưng lòng dạ đủ rộng rãi để nhận thua. Lại nói, người ra tay đoạt mạng của Lạc tiểu đương gia đâu phải cao đồ của tiên sinh? Ân oán của Đao Sơn và Kiếm Trì là chuyện riêng của hai nhà, cùng tiên sinh có can hệ chi?

“Nếu nói thù oán, Võ Hoàng giết không thiếu cường giả long tộc, Đại Việt cũng chẳng thiếu tướng quân táng mạng dưới Kim Tỏa Long Lân Bổng của Long Vương. Thế nhưng chẳng phải cả Lý Huyền Thiên và Long Bá Thiên đều có qua lại với Bích Mặc tiên sinh hay sao?”

Lã Vọng Thiên thấy cô nàng nói có lý, nhất thời không phản bác nổi.

Long U tuy biết nội tình, nhưng hiện giờ cô nàng cũng có đi lại gần gũi với thái tử Đại Việt Lê Tam Thành – Lê Khuynh Thành – thành thử cũng không tiện lên tiếng.

Dư Tự Lực thấy bầu không khí trên công đường có vẻ quái dị, bèn đứng ra làm người hòa giải. Cậu chàng tiến lên một bước, dáng vẻ hết sức ôn tồn ổn trọng, hỏi:

“Thế không biết lần này Bạch cô nương đến phủ Khai Phong là có mục đích gì? Nếu định bỏ gian tà theo chính nghĩa, xin bái tiên sinh nhà chúng ta làm thầy thì cực kỳ hoan nghênh. Còn nếu như đến kiếm chuyện, vậy thì mấy người chúng ta xin được lĩnh giáo cao chiêu.”

“Dư ngỗ tác phải không? Không cần khẩn trương như thế. Tiểu nữ tuy không có ý bái vào môn hạ của tiên sinh, nhưng đến đây cũng không có ý xấu. Nói cho đúng ra thì, lần này tiểu nữ đến bái phỏng thậm chí còn có lợi cho mọi người nữa là khác.”

Bạch Thiên Ảnh cười, nhẹ nhàng vén mái tóc bên mặt phải lên qua vành tai. Không thể không nói, nếu nàng ta che nửa bên mặt già cỗi lại thì quả thực cũng coi như là một mỹ nhân hồng nhan họa thủy, khuynh quốc khuynh thành.

“Ý của cô nương là?”

“Tiểu nữ có thể giúp mọi người tra án của Đào thị. Chỉ là không biết thành ý của tiên sinh ra sao mà thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.