Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 390: Tương Sinh Tương Khắc



Ở trong phòng của Đào thị, Lã Vọng Thiên nhẹ nhõm hơn Long U nhiều. Thằng cha này nói thẳng ra là cái loại bật hack, dùng phần mềm word.exe, truyền nhân của chiến thần Ấn Độ Phó Sắc Cường. Gã dùng thuật bói toán, chẳng tốn bao nhiêu công sức đã tính ra được dưới gầm giường có một ụ đất đùn lên chính là chỗ cất giấu một trong ngũ tạng.

Thế nhưng, gã cũng biết chuyện này không đơn giản chỉ là tìm xong là được. Cứ như quan sát của Lã Vọng Thiên khi trước, thì hai lần Long U vừa đến gần là vật chứa nội tạng lại sinh ra biến dị. Hoặc là bốc lên lửa đen khiến toàn bộ người trong nhà hôn mê, hoặc là thò ra hai cánh tay quỷ vồ đến. Có thể nói là hung hiểm mười phần. Nếu không phải cô nàng có thiên phú Tâm Như Tĩnh Thủy thì đã trúng chiêu rồi.

Lã Vọng Thiên thì khác.

Cậu chàng tuy có bản lĩnh bói toán xuất thần, thủ đoạn giữ mạng cũng không ít, nhưng chiến lực thì phải nói là cặn bã ngang ngửa với giáo chúng Trang Bức thần giáo.

Có thể nói, Long U lấy dễ, tìm khó, còn Lã thiếu lâu chủ thì ngược lại.

Gã hiện giờ không biết phải đối phó với biến cố sắp sửa phát sinh ra sao.

Lã Vọng Thiên thầm nghĩ, ngũ hành tương sinh là trợ trận, mang điềm lành, vậy tương khắc sẽ tạo thành sát trận. Mà những gì phát sinh ở căn nhà này xem chừng không giống thủ đoạn của người sống, trái lại gần với phép ma phép quỷ hơn. Dương là thuận, âm là nghịch, sống là thuận, chết là nghịch. Nếu vậy, rất có thể ngũ hành của căn phòng sẽ luân chuyển theo kiểu tương khắc ngược, hành sinh ra sau khắc hành trước nó. Mới đầu là chỗ cất quả tim – hành hỏa – sinh dị tượng. Sau đó là đến nơi chứa quả thận – hành thủy – có chuyện xảy ra.

Thổ khắc thủy.

Nếu suy luận của Lã Vọng Thiên là chính xác, thì chỗ tiếp theo sinh biến chắc chắn sẽ là ụ đất trước mắt.

Sợ cái gì, cái đó tới.

Lã thiếu lâu chủ chẳng cần chờ bao lâu, ụ đất dưới gầm giường đã bắt đầu từ từ nhô cao, trông giống như là một tổ mối được đùn lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Lại nghe “choang” một tiếng như gốm vỡ, dưới đất bắt đầu thấm ra một dòng máu đỏ lòm, trong chớp mắt đã lan ra khắp phòng.

Lã Vọng Thiên ngửi thấy mùi tanh xộc vào cánh mũi, chặc lưỡi một cái, vội vàng lui vào trong vòng bảo vệ Long U đã sắp xếp từ trước. Máu tươi từ ụ đất ộc ra từng cơn từng cơn, thế nhưng quả nhiên đã bị vòng bảo hộ của Long U chặn lại.

Có thời gian thở ra một hơi, Lã Vọng Thiên vội vàng quay đầu toan gọi Long U quay lại giúp mình. Nào ngờ lúc này, đập vào mắt cậu chàng lại là vẻ mặt nanh ác, răng nanh vểnh cao của một tên tướng cầm kích trường kích quái dị. Thân y mặc một bộ Kỳ Lân Minh Quang khải bằng bạc, sau lưng khoác Huyền Ô Độ Vân bào, chân đạp Thú Đầu Phi Thiên Khải, khí thế sừng sững như núi lớn chắn phía trước.

“Vạn Nhân Đồ, Quan Vân Phi?”

Lã Vọng Thiên cắn răng.

Cậu chàng biết, theo nguyên tắc mộc khắc thổ, thì hiện giờ hành mộc cũng hẳn đã bắt đầu xuất hiện dị tượng. Quan Vân Phi mà Lã thiếu lâu chủ nhìn thấy lúc này chắc chắn là bước từ bức tranh khắc nổi trên cột nhà xuống.

Mà lúc này...

Trên cơ thể của “Quan Vân Phi”, cậu chàng có thể thấy rõ ba vị trí quả tim, lá gan, quả thận đang lờ mờ sáng lên, đủ thấy kẻ này đã làm gì với hai tạng phủ mà bọn họ phát hiện.



Lã Vọng Thiên giật mình một cái, rốt cuộc cũng đã nhận ra sắp xếp tính toán hoàn chỉnh của đối thủ. Cậu chàng cười khổ, tự trách bản thân không quá thông thạo về trận pháp, bằng không chắc cũng không đến mức bị động như hiện giờ.

Trong ngũ hành, thủy sinh mộc, mộc sinh hỏa, ba tạng xuất hiện ở gian chính tuy không liên tiếp, nhưng lại ẩn ẩn có ý tương sinh. Trong âm có dương, nguyên tắc tương khắc ngược của căn nhà che giấu sự tương sinh giữa ba hành ở gian giữa, khiến người ta khó mà phòng hờ.

Ngũ tạng, thận chủ cốt, gan chủ gân, tâm chủ huyết mạch. Có ba tạng này, vậy thì lực khí của “Quan Vân Phi” kia cực kỳ đầy đủ, sung túc dồi dào. Lại thêm can đảm từ gan, lực từ trong thận, thần tàng trong tim hắn đã có hết, đủ để đoán chiến lực của gã không thể nào coi nhẹ.

Tuy hiện giờ Quan Vân Phi chỉ đứng chắn trước cửa, không động đậy gì, song Lã Vọng Thiên cũng biết mục đích của hắn và rất có thể là cả Đặng Bá Ngôn đằng sau chỉ là để chặn đường. Hiện giờ cậu chàng và Long U cơ hồ là đầu đuôi không thể nhìn nhau, lại càng đừng nói đến việc ra gian chính giữa đoạt ba tạng tâm, can, thận đã tìm thấy. Một chiêu này chẳng khác nào một thanh đao từ sau đánh tới, đâm trúng yếu huyệt giữa gáy.

Đương nhiên, nếu hai người không tách nhau ra, mà cùng tiến vào một gian phòng thì cũng chưa chắc đã tốt hơn bây giờ là bao. Ngũ tạng, phế thuộc kim, chủ nạp khí, điều hòa thủy dịch, tỳ – lá lách – chủ sinh huyết, vậy mới khiến máu tươi tràn lênh láng. Cho dù là để tạng nào trong hai thứ này rơi vào trên thân tượng thần, vậy thì chiến lực của đối phương chắc chắn sẽ tăng đến một mức độ đáng sợ.

Chính lúc Lã Vọng Thiên còn đang nóng ran cả ruột, chẳng biết phải đánh tiếp thế nào, thì bỗng nhiên sau lưng có tiếng nói:

“Lã thiếu lâu chủ?”

Cậu chàng lúc này đang tập trung cao độ, tinh thần căng như sợi dây đàn. Bấy giờ sau lưng đột nhiên có tiếng nói cất lên, khiến Lã Vọng Thiên cũng không nhịn được mà giật mình đánh thót một cái, định lấy một ít thủ đoạn giữ mạng ra.

Nhưng vừa ngoái đầu, đã thấy người tỉnh lại là Dư Tự Lực.

“Dư ngỗ tác? Đại bàng gọi chim cu...”

Lã Vọng Thiên nhìn một lượt chung quanh, thấy Vương Mã Trương Triệu và Hàn Thu Thủy vẫn còn ngủ say như chết mà Dư Tự Lực đã ngồi dậy, trong lòng âm thầm cảnh giác.

Nơi đây quá mức quỷ dị, trời mới biết liệu có kẻ nào mượn xác hoàn hồn hay không.

Dư Tự Lực đưa tay gõ lên thái dương mấy cái, lẩm bẩm kêu đau đầu. Cậu chàng bấy giờ đột nhiên nghe thấy ám hiệu của Lã thiếu lâu chủ, không nghĩ gì nhiều, theo bản năng đáp lại:

“Lã thiếu lâu chủ đừng đùa, hai chúng ta làm gì có ám hiệu.”

“Cẩn thận là hơn. Đúng rồi, Dư ngỗ tác, vì sao cậu tỉnh sớm như vậy?”


“Tại... tại hạ trời sinh dị bẩm, kháng tính với độc tố mạnh hơn người thường. Mê hương kia bị thể chất của tại hạ hóa giải phần lớn, nên mới tỉnh dậy sớm hơn người khác.”

Cậu chàng nghe Lã Vọng Thiên hỏi đến bí mật lớn nhất của bản thân, trong mắt thoáng hiện vẻ chột dạ, vội vàng viện một cái cớ để giải thích bí mật thân thế bán yêu. Cũng may, hiện giờ toàn bộ tâm trí của Lã thiếu lâu chủ đều đặt vào việc phá giải thế ngũ hành trong căn nhà, nên hoàn toàn không để ý đến.

Bằng không, cho dù EQ thấp thảm hại đi nữa, lấy trí tuệ của mình, Lã Vọng Thiên chắc chắn cũng sẽ đoán được gì đó.

Trên đời không có “nếu”.



Lã Vọng Thiên hít sâu một hơi, nói:

“Dư ngỗ tác, cậu thử xem bãi máu dưới sàn kia có độc tố gì hay không. Sau đó tìm cách đến chỗ mô đất kia, lôi thứ bên dưới lên.”

oOo

Ở một bên khác...

Long U bị tiếng nói rờn rợn chỉ điểm, phát hiện trên xà nhà mé trái quả nhiên là có một tấm gương bằng đồng gắn vào tường. Cứ như phân tích của Lã Vọng Thiên, vậy thì vật này chắc hẳn chính là hành kim của căn nhà này, cũng là nơi cất giấu phổi của hai vợ chồng.

Cô nàng phát hiện hai người giấy không có ngũ tạng, đoán chừng muốn phá được ngũ hành của căn nhà này thì phải trả tim gan cho hai vợ chồng họ Đào. Nghĩ là làm, Long U nhẹ nhàng đạp gió, phóng lên không trung muốn gỡ tấm gương xuống.

Lúc này, biến cố đột nhiên phát sinh.

Trong phòng kín, gió bỗng ào ào nổi lên. Hai người giấy đang nằm im trên giường cũng mở mắt, ngồi bật dậy, cất tiếng khóc lanh lảnh. Mặt gương gắn trên tường theo đó mà phát ra tia sáng chói mắt.

Kế đó...

Cơ thể Long U nhờ có thiên phú Tâm Như Tĩnh Thủy mà tự động phản ứng lại. Cô nàng vung tay phá chiêu, chân khí thực hóa thành một quả cầu nước chu vi nửa trượng, bảo vệ Long U ở trung tâm.

Nóc phòng lúc này, nước thép lỏng bắt đầu rỉ ra từ kẽ hở giữa các miếng ngói, dội xuống dưới tựa như một trận mưa rào. “Giọt mưa” rơi giữa bán không thì cứng lại, tạo thành kim châm, bắn về phía Long U. Màn nước bấy giờ không ngừng xoay chuyển với tốc độ cao, hóa giải thế công của trận mưa kim.

Hai người giấy giống như đã có phản ứng lại, càng khóc thảm thiết. Trận mưa nước thép theo đó cũng càng lúc càng nặng hạt, tiếng kim thép đánh bị màn nước đổi hướng đánh vào nhau nhe leng keng liên hồi. Mặc dù không cách nào tổn thương được Long U, nhưng cũng khiến cô nàng không bước được một bước.

Chuyện này không nghi ngờ đã chọc giận cô nàng.

Tiểu công chúa của long tộc mặt trầm như nước, hai mắt dần phát lạnh. Nếu Lý Thanh Vân ở đây sẽ thấy biểu cảm hiện giờ của Long U quả thật không khác gì lúc cô nàng một mình tàn sát hàng vạn Hải Thú.

Kỳ thực, đừng nhìn Long U bình thường hoạt bát lém lỉnh, cực kỳ dễ gần mà nhầm. Cô nàng thân là tiểu công chúa của long tộc, lại là thiên tài hiếm thấy ở Huyền Hoàng giới, trong tâm có một loại kiêu ngạo không chịu thua kém ai. Chẳng qua bình thường vì biết Nguyễn Đông Thanh tính tình khiêm tốn điệu thấp, nên mới cố tình áp chế mà thôi.

Chuyện chủ động xuất thủ là cô nàng khăng khăng muốn làm, nếu như hiện giờ không thể lấy được hành kim thì há chẳng phải thừa nhận với Lã Vọng Thiên là mình kém hơn cậu chàng?

Thành thử, Long U lừ lừ lấy trong nhẫn chứa đồ ra một vũ khí kỳ quái: một lưỡi đao cổ đúc bằng bạc trắng, cong vút như vầng trăng, phía trên chạm nổi vô số ký tự tinh xảo.

Lạ ở chỗ, Nguyệt Nha Nhận này hoàn toàn không có tay cầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.