Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 396: Nam Nhi Lệ



Lý Thanh Vân ghi nhớ nằm lòng ba chữ “phái Tiêu Dao”, sau đó bản tay đang đối chưởng với Khả Tiếu đột nhiên biến chiêu, đẩy một đòn Kháng Long Hữu Hối tới trước.

Chiêu này của cậu chàng oai lực cực lớn, lại sử dụng thuần thục nhuần nhuyễn mười phần. Tuy chưa đến mức có thể tạo ra mười ba luồng hậu kình như Quách Tĩnh ở Thần Điêu Hiệp Lữ, nhưng cũng đã có bảy luồng dư lực tham chiếu từ Thất Thương quyền. Bây giờ dồn tới, kình lực liên miên như sóng, Khả Tiếu còn chưa kịp sử dụng thần công hộ thể há lại có thể chịu nổi?

Chỉ thấy xương cánh tay của y kêu lên răng rắc, chẳng mấy chốc đã đứt lìa thành mấy đoạn. Lão ác tăng cũng theo đó ngửa đầu, miệng phun một búng máu lớn ra, hai mắt trợn lên, hiện rõ vẻ kinh hoàng. Thế nhưng Lý Thanh Vân đâu lại để cho lão hoàn hồn? Chưởng trái dùng lực chưa tận, chưởng phải đã xộc tới, đánh thẳng vào mặt lão.

Chiêu này Lý Thanh Vân dung hòa Hàn Băng miên chưởng của Vi Nhất Tiếu với Hàn Băng chân khí của Tả Lãnh Thiền, có thể nói là âm hàn thấu xương nhập tủy. Nếu không phải Huyền Minh thần chưởng cần hai người một “huyền”, một “minh” mới có thể sử dụng, thì chắc cậu chàng cũng đã pha cả vào rồi.

Chưởng chưa đánh tới, hàn khí đã xộc thẳng vào, theo mũi miệng quán thẳng lên thấu tận óc. Suy nghĩ của Khả Tiếu hòa thượng cứ thế mãi mãi dừng lại ở một chưởng của Lý Thanh Vân đánh thẳng tới mặt mình.

Lão ác tăng ngã vật ra sau, không còn chút hô hấp nào.

Khả Tiếu chết quá nhanh, mãi đến lúc đầu lão nện xuống đất hai người Thiết Xà, Độc Nhãn Lang mới phản ứng lại kịp. Hai vị đại bang chủ há hốc mồm, ba con mắt nhìn nhau trân trân, cơ hồ không dám tin rằng một tên ác tăng tề danh với mình lại bị thiếu niên kia giải quyết chỉ trong hai chiêu.

“Lý thiếu hiệp tha mạng!”

Bấy giờ, Thiết Xà há còn không nhận ra kẻ hôm nay y chặn đường chính là Toái Đản Cuồng Ma hàng thật giá thật? Gã vội vàng quăng ngọn roi sắt đang cầm xuống đất, hô lên một tiếng thất thanh. Lý Thanh Vân không vội vàng hành động, mà ngừng lại một chốc, bình thản phủi máu vương trên vạt áo. Cậu chàng nhìn tên bang chủ Hắc Xà bang một cái, lạnh nhạt:

“Mạng có thể tha, nhưng tu vi thì... chậc...”

Một câu này, đương nhiên là thăm dò.

Lý Thanh Vân nói xong, không vội vàng động thủ, mà thản nhiên đứng chờ. Cậu chàng muốn chờ xem bang chủ của Hắc Xà bang sẽ làm gì.

Chỉ thấy đồng tử tên Thiết Xà đảo liên hồi, cuối cùng y cắn răng một cái, ngóc đầu rút dao đâm về phía Lý Thanh Vân. Đáng tiếc, hành vi của hắn há lại có thể thoát khỏi sự chú ý của Toái Đản Cuồng ma?

Kể từ sau chuyện của Tô Thiên Diện, Lý Thanh Vân dường như cũng ý thức được một điểm trong tính cách của bản thân rất dễ để người khác lợi dụng: ấy là tác phong đại lượng đại độ, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại giống của ông sư phụ. Sau khi bị xã hội đấm cho một chầu, cậu chàng cũng hiểu “đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy” mới là hành vi của người bình thường.

Sư phụ nhà mình – Bích Mặc tiên sinh – sở dĩ có thể liên tục tìm chỗ mà tha người, ấy là bởi trên đời không có người nào dám mạo hiểm khiến y nổi giận. Vị tha, nhân từ, ấy là đặc quyền của cường giả. Bằng không thì phải biết chọn mặt gửi vàng, phát huy chín chữ “quân tử phòng thân, tiểu nhân phòng bị gậy” đến mức tận cùng.

Lúc Thiết Xà động thủ, cũng là lúc tự tay tuyên bố sinh mệnh hắn đã đến chỗ cáo chung.

Lý Thanh Vân chẳng buồn nhìn đối thủ lấy một cái, cóng ngón tay sử dụng thủ pháp Đạn Chỉ Thần Thông. Một đạo chỉ kình theo đó bắn ra ngoài, tiếng vừa rít lên thì đầu của Thiết Xà đã bị xuyên thủng một cái lỗ máu.



Nháy mắt giải quyết xong Thiết Xà và Khả Tiếu hòa thượng, Lý Thanh Vân bấy giờ mới hướng ánh mắt về phía Độc Nhãn Lang. Bang chúng Sài Lang bang bấy giờ hẵng còn đứng chôn chân tại chỗ, cầu khẩn bang chủ của bọn họ có thể hóa nguy thành an. Không cầu thắng được đối thủ, cũng không cầu cầm hòa, chỉ hi vọng có thể chống cự vài chiêu, để đối phương tha mạng là tốt rồi.

Mà bang chúng Hắc Xà bang thấy bang chủ bị người ta giết như giết con kiến, nửa muốn chạy nửa lại không dám, thành thử đứa nào đứa nấy đứng đực ra như trời trồng, mặt cắt không còn giọt máu. Khi nãy đi cướp đường dáng vẻ hung ác ghê tởm bao nhiêu thì hiện giờ sợ hãi đớn hèn bấy nhiêu.

Độc Nhãn Lang thở dài, nói:

“Ta không phải đối thủ của thiếu hiệp, cái mạng này cho ngài cũng chẳng sao. Chỉ mong thiếu hiệp nhớ câu ‘oan có đầu nợ có chủ’, tha cho đám thuộc hạ của ta một cái mạng. Bọn hắn đi theo ta cũng chỉ muốn kiếm chút cơm ăn, giãy dụa cầu sinh mà thôi.”

Lý Thanh Vân bấy giờ còn đang trầm tư, thử sử dụng chân khí hút được của Khả Tiếu hòa thượng để mở đống nhẫn chứa đồ, nào có thì giờ để ý đến hắn? Cậu chàng im lặng hí hoáy đống nhẫn trong tay, cũng không phản ứng lại câu cầu xin của đối phương.

Bang chúng Sài Lang bang trông thấy bang chủ nhà mình khẩn thiết cầu xin cho cả đám được sống, người nào người nấy đều cảm động rơi lệ. Hiện giờ Lý Thanh Vân chẳng thèm đoái hoài, chẳng khác nào đem mặt nóng úp vào cái mông lạnh. Thành thử, tên nào tên nấy đều nháo nhào, tiếng chửi mắng bắt đầu vang vọng khắp cả Táng Thi đinh.

“Mẹ kiếp! Có tu vi cao là ngon lắm sao?”

“Vẫn nghe Lý Thanh Vân làm người nghĩa bạc vân thiên, té ra cũng chỉ là phường mua danh chuộc tiếng mà thôi!”

“Nói phải lắm! Có đệ tử như thế, xem ra cái tên Bích Mặc tiên sinh kia chắc cũng là phường ngụy quân tử mà thôi.”

“Anh em. Đối phương đã muốn đuổi tận giết tuyệt, chúng ta hà tất phải quỵ lụy van xin? Không bằng tử chiến một phen, cùng lắm thì trên hoàng tuyền cũng có đôi có bạn!”

“Nói hay lắm! Nguyện chết đứng, không sống quỳ! Cùng lắm thành quỷ đến báo mộng cho tên Bích Mặc tiên sinh kia một phen, nói hắn vô năng, dạy ra một tên táng tận thiên lương!”

“...”

Độc Nhãn Lang nghiến răng, mắng:


“Im ngay! Mẹ kiếp! Chúng mày câm họng cả đi!”

Miệng chửi, thế nhưng lúc này khóe mắt y đã không tự chủ được rơi ra hai hàng lệ nóng. Độc Nhãn Lang cũng tính là lăn lộn trong Táng Thi đinh nửa đời người, há lại không nhìn ra đám thuộc hạ cố tình nói lời kinh người đặng chọc giận Lý Thanh Vân, nguyện đồng sinh cộng tử với mình.

Trong lòng hắn lúc này quả thật là cực kỳ cảm động. Vốn Độc Nhãn Lang tình nguyện chịu chết, xin tha cho thuộc hạ, hắn cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy đấy là chuyện một thằng đại ca hợp cách nên làm. Đám bang chúng theo gã cũng chỉ là cầu miếng cơm ăn, bây giờ có nguy hiểm, bọn hắn vì bảo mạng mà rời đi, Độc Nhãn Lang cũng sẽ không nói lời nào, chỉ coi là nhân chi thường tình.



Thế nhưng lúc này đám thuộc hạ người nào người nấy đều ôm tâm lý muốn cùng chết, quả thực khiến hắn cảm động rơi lệ.

Độc Nhãn Lang đời này cũng gọi là thê thảm, diệt môn, sát phụ, đoạt thê, sư tôn cầm thú hắn đều đã kinh qua một lần. Thành thử, trên đời này chuyện có thể khiến hắn xúc động rơi lệ quả thật là đã ít lại càng thêm ít. Mà hành động của đám bang chúng hiện giờ đương nhiên là một trong số đó.

Càng là như thế, Độc Nhãn Lang lại càng muốn bảo đảm đám đàn em mình có thể bình an tiếp tục sống.

Thế là, hắn gầm lên, hướng về phía Lý Thanh Vân – người đang có một đống dược vật, bảo thạch, kỳ kim chất đống dưới chân:

“Lý thiếu hiệp! Xin hãy thành toàn!”

Toái Đản Cuồng Ma bấy giờ lòng hơi phiền muộn, lại nghe bang chủ và bang chúng Sài Lang bang người hứng kẻ tung phía xa, trên mặt hiện vẻ khó chịu. Cậu chàng nhíu mày, nói:

“Im lặng! Ai nói ta muốn mạng của các người?”

Độc Nhãn Lang đầu tiên là ngẩn người, sau đó mừng quýnh lên, thở ra một hơi nhẹ nhõm. Phía xa, bang chúng Sài Lang bang và Hắc Xà bang cơ hồ đồng thời reo lên một tiếng chấn kinh. Nhất là đám anh em của Độc Nhãn Lang vừa nãy hoàn toàn là dựa vào một cỗ dũng khí, nói những chuyện kinh người. Hiện giờ vừa buông lỏng, tên nào tên nấy đều cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, mồ hôi túa ra như tắm. Lắm người thậm chí còn không đứng vững nổi, phải ngồi thụp xuống đất.

Mà những chuyện này, Toái Đản Cuồng Ma hoàn toàn không chú ý tới. Cậu chàng lúc này còn đang sứt đầu mẻ trán vì đống nhẫn chứa đồ trong tay.

Không ngoài dự đoán của Lý Thanh Vân...

Chân khí cậu chàng sử dụng Hấp Tinh Đại Pháp hút được quả thật có thể sử dụng để mở nhẫn chứa đồ. Thế nhưng lúc này lại có hai vấn đề phát sinh, đã thế lại còn cùng một nguyên do: thần thức. Vốn là Lý Thanh Vân cảm thấy hiện giờ lực cảm giác của cậu chàng hơn xa khi xưa, chỉ cần có chân khí làm dẫn thì cũng có thể sử dụng thần thức như lúc trước.

Có thần thức, vậy thì có thể nhỏ máu nhận chủ.

Cũng có thể thăm dò bên trong nhẫn chứa đồ.

Thế nhưng, hiện giờ thử thực chiến, cậu chàng mới biết là mình tưởng bở. Thần thức của Lý Thanh Vân tuy vẫn còn, nhưng chân khí Hấp Tinh Đại Pháp thu được thì cuối cùng vẫn là ngoại lai, bản thân có một loại kháng cự không cho thần thức của cậu chàng bám lên.

Thành thử...

Lý Thanh Vân hiện giờ tuy xem như là có một cái túi, có thể khống chế cái túi đứng thẳng hoặc đổ nghiêng ra. Thế nhưng lại không thể mở thắt miệng túi, không khóa được túi, cũng không thể thò tay vào bên trong để lấy đúng thứ mình cần. Thành thử, trước mắt nếu cậu chàng sử dụng nhẫn chứa đồ, một là vấn đề bảo mật không đảm bảo, hai là mỗi lần lấy đồ đều phải dốc hết những thứ bên trong ra, kiểm lần lượt từng cái từng cái.

Đến mức đấy, chẳng thà không dùng còn hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.