Sau khi rời khỏi Hoàng Đô, sáu người bọn Đỗ Thải Hà nhanh chóng đi đến thành Tây An.
Tây An và Đông An được coi là hai lá chắn của Hoàng Đô, được xây dựng từ lúc nước Tề lập quốc. Hơn hai trăm năm trước nước Tề thua nước Hàn, quốc lực suy kiệt, cương thổ trở nên nhỏ nhất trong sáu nước.
Nếu không phải có Đông An và Tây An thủ vững kinh thành, có lẽ Đại Tề đã sớm bị các nước khác nuốt chửng, cũng chẳng thể nào chờ được đến lúc sát thần Nghiêm Hàn xuất thế, quật khởi trở thành bá chủ sáu nước.
Tây An cách Hoàng Đô không quá xa, dựa vào tốc độ của Tạ Hàn Thiên chỉ nhoáng một cái là đã đến nơi.
Bấy giờ, trước cổng thành phía đông đã xếp hàng cơ man không biết bao nhiêu người cho xuể, rồng rắn nuối đuôi nhau thành một hàng dài đến vài dặm có dư. Loáng thoáng thấy kề bên dòng người có cả binh sĩ khí giới tuốt trần đứng canh, khiến cho tuy nhiều người, lại không một ai dám làm loạn.
Thanh Tước xuất hiện, lập tức khiến cho đoàn người bên dưới vỡ tổ.
Thần điểu xé không mà bay, sải cánh trải hàng trăm thước, cứ vỗ cánh một cái là biển mây trên trời lại tan tành tán loạn, Ráng chiều đỏ ối đổ ánh nắng cuối ngày lên bộ lông xanh muốt. Thể theo kiểu ăn nói của Tạ Hàn Thiên mà nói, quả thực là “soái khí bức người”.
Trong thành, lúc này chợt có tiếng nhạc tình tang cất lên. Trong ánh mắt ngạc nhiên của dòng người đang xếp hàng ở ngoài thành, hai cô gái mặc áo trắng, tay xách một cái đèn lồng trắng vẽ hình một con mắt bằng mực son đỏ chót, nhẹ nhàng đạp gió bước lên không trung.
Sau lưng, lại có hai thiếu nữ mặc áo vàng, tay cầm hai cái lẵng, nhẹ nhàng tung hoa. Mỗi cánh hoa lại là một màu, bên trên chứa đạo vận huyền ảo, mùi hương thơm ngát khiến lòng người mê say. Người bên dưới biết là bảo vật, nhao nhao ngồi xuống tranh thủ tu hành.
Cuối cùng, một thiếu nữ mặc áo đỏ, tóc cắt ngang vai, trên cổ đeo vòng vàng bẻ thành hình một con mắt nhẹ nhàng đạp lên cánh hoa mà bước. Tay nàng ta cầm một tấm thảm đỏ, nhẹ nhàng trải từ tường thành ra đến hơn mười trượng mới ngừng lại. Tấm thảm tuy kéo ra giữa trời, bên dưới không có chống đỡ gì, thế nhưng khi thiếu nữ thả tay ra thì nó vẫn căng ra thẳng tăm tắp, không trùng xuống một chút nào cả.
Trên lưng Tạ Hàn Thiên, Tạ Thiên Hoa chặc lưỡi một cái:
“Ra tay hào phóng thật. Thiên Cơ Các này quả thực là lắm tiền.”
“Sư muội, nhìn ra thứ gì rồi sao? Không biết có thể chia sẻ một hai để hai ta mở mang tầm mắt hay không?”
Lý Thanh Vân ngồi một bên, chỉ thấy nghi thức tiếp khách của Thiên Cơ Các quả thực là xa xỉ hoa lệ, song lại không rõ cụ thể dùng thứ gì mà đến nhị sư muội đường đường là thánh nữ tộc Thanh Tước cũng phải khen “hào phóng”.
Đỗ Thải Hà tuy không lên tiếng, nhưng ánh mắt mười phần hiếu kỳ, hiển nhiên có cùng chung một suy nghĩ với ông sư huynh,
Tạ Thiên Hoa hít sâu một hơi, nói:
“Hai cái đèn lồng sử dụng da của Hàm Nguyệt Ngư Yêu, một loại yêu thú sống rất sâu dưới đáy biển Phong Bạo. Thứ này nhẹ, mỏng, dai, lại hoàn toàn không sợ lửa đốt. Sử dụng làm lồng đèn cho dù có nghiêng đổ ra sao cũng không sợ hỏa hoạn.”
“Hoa rải ra đón khách là Đốn Ngộ Hoa. Hoa này sinh cùng thiên địa, cả Huyền Hoàng giới chỉ có tám cây. Hoa nở ra, mỗi cánh một màu. Càng nhiều màu thì công hiệu giúp người ngộ đạo càng mạnh. Trong làn có bảy loại cánh hoa, nếu thực sự là gỡ ra từ thất diệp Đốn Ngộ Hoa, thì đủ khiến cường giả sơ nhập Vụ Hải tiến thêm một bước.”
“Cuối cùng. Thảm kia là da rồng đính lông chim phượng.”
Cô nàng vừa nói xong, cả Lý Thanh Vân và Đỗ Thải Hà cơ hồ điếng người, kém chút thì ngã khỏi lưng của Tạ Hàn Thiên.
Quả thực... quá hào phóng.
“Chả bù cho sư phụ.”
Lý Thanh Vân thở dài, nhỏ giọng. Sau khi thấy thế giới của người có tiền, cậu chàng lại càng khâm phục tâm cảnh của sư phụ mình hơn.
Đỗ Thải Hà, chú cháu Tạ Thiên Hoa, Lâm Phương Dung cũng gật đầu. Đỗ Thải Hà nói:
“Có thể bỏ nhừng thứ xa hoa thế này để sống hoàn toàn như một phàm nhân, tâm cảnh của sư phụ quả thực cao đến không tưởng, độc bộ thiên hạ, kinh thế hãi tục.”
“Kính chào Tạ đại hiệp, Lâm kiếm chủ. Tiểu nữ là các chủ phân các đại Tề - Hàn Giáng Tuyết, ở đây chờ các vị đại giá quang lâm đã lâu.”
Thiếu nữ áo đỏ cung tay, cúi đầu, lễ số đầy đủ, thái độ cung kính lễ phép, có thể nói là không chê vào đâu được.
“Các chủ khách khí rồi.”
Tạ Hàn Thiên hóa thành hình người, lại phất tay áo giữ cho Lý Thanh Vân khỏi rơi lộn cổ xuống đất. Chớ thấy cậu chàng có thể đánh ngang cường giả tứ cảnh không chết mà lầm tưởng, thực chất Thanh Vân vẫn là kẻ đã mất hết tu vi, đương nhiên không thể nào đạp gió cưỡi mây được.
Hàn Giáng Tuyết nhoẻn cười:
“Ba vị tiền bối tu vi thông huyền, đương nhiên là xứng đáng nhận được đãi ngộ này của Thiên Cơ các.”
Nàng ta nói câu này cũng không cố tình hạ thấp âm thanh, sáu người bọn Tạ Thiên Hoa lẫn những người dưới thành chỉ cần ngưng thần là có thể nghe rõ mồn một.
Đám người nhất thời quên cả xếp hàng, trố mắt, ngưng thần nhìn về phía sáu người đứng trên thảm long phượng.
Hai người Tạ, Lâm thì quá nổi danh rồi, thế nhưng thể theo câu vừa rồi của Hàn Giáng Tuyết, trong bốn thiếu niên nam nữ trông chỉ mười mấy hai mươi tuổi thế mà còn có người đứng được ngang vai ngang vế với Tạ Phong Tử, Lâm Kiếm Tổ?
Ba người Lý Thanh Vân thì cũng giật mình, nghẹn giọng nhìn về phía Hàn Giáng Tuyết. Bọn họ đương nhiên biết Tiểu Thạch có chiến lực kinh người, nếu giao thủ tuyệt đối có thể đánh cho Tạ Hàn Thiên ôm đầu chạy.
Thế nhưng... cả một đường từ ải Quan Lâm đến Tây Đô, gã chỉ ra tay đúng một lần vào mấy ngày trước ở thành Ngự Long.
Ấy vậy mà Thiên Cơ các ở tận Đại Tề cũng đã biết đại khái Tiểu Thạch là cao thủ, hơn nữa còn cho đánh giá không thua kém gì hai người Tạ, Lâm.
Năng lực tình báo này... cũng không khỏi quá đáng sợ một chút.
Hàn Giáng Tuyết xem như không trông thấy ánh mắt của người khác. Chỉ thấy cô ta lật bàn tay, dâng hai miếng ngọc giản lên cho Lâm Phương Dung và Tạ Hàn Thiên., Hai người sử dụng thần niệm thăm dò, thấy bên trong là tư liệu về đội ngũ lần này của Kiếm Trì và Lục Trúc Hải. Trong ngọc giản ghi lại người dẫn đội lần này là ai, theo sau là những vị thiên tài thiên kiêu nào, được Thiên Cơ các sắp xếp cho dừng chân ở đâu, bố cục tỉ mỉ chu đáo.
Hàn Giáng Tuyết tranh thủ lúc cả hai đang xem ngọc giản, lại quay sang chỗ Tiểu Thạch, cười:
“Dám hỏi tôn tính đại danh của tiền bối. Không biết tiền bối có muốn đề danh Võ Bảng hay chăng?”
“Vương Tiểu Thạch. Đề chơi một lần cũng hay.”
“Đã rõ. Chư vị, xin mời vào trong thành nói chuyện.”
Hàn Giáng Tuyết lại hơi khom lưng, đưa tay làm thủ thế mời. Chờ cho sáu người cất bước, nàng ta mới chậm rãi bước theo ở phía sau.
oOo
Lý Thanh Vân ngồi bên bàn trà, nhìn ra phía hoa viên bên ngoài. Nơi này hậu viện có núi giả, vườn trước có ao cá, xung quanh tiểu viện tổng cộng gộp lại trồng vừa đúng bảy bảy bốn mươi chín thân cây, hết thảy đều là tiên thụ thần mộc. Có Ngộ Đạo Thần Trúc, có Bàn Đào, có cây quả nhân sâm, lại không biết dùng cách gì để cho tất cả cùng ra hoa một lúc, hương thơm ngào ngạt tràn ngập cả căn phòng.
Trong ao, chín con cá bơi lội thỏa thích, vảy phản chiếu ánh đèn bóng lên bảy sắc, thỉnh thoảng lại nghe thấy chúng khẽ gầm lên, phát ra một tiếng long ngâm.
Lại có chín lồng tre đan bằng trúc Ngộ Đạo, sân trước ba cái bày theo thế tam tài, hậu viện sáu chiếc bày theo lối lục hợp. Trong lồng cũng nuôi toàn là các giống tiên cầm huyết mạch cao quý.
Lý Thanh Vân quả thực bị độ xa xỉ của nơi này lóe cho mém thì mù mắt, cuối cùng bèn nhìn sang chỗ hai vị sư muội, nói:
“Nếu bây giờ sư phụ đứng đây, tuyệt đối có thể viết thành truyền thuyết chí cường giả hóa phàm thể ngộ hồng trần.”