Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 46: Nhất Phẩm Lầu Đấu Giá Hội



Ba người Lý Thanh Vân cân nhắc một hồi, cuối cùng cũng nhận lấy ba tấm thẻ thân phận.

Chớ nói Nhất Phẩm Lâu là một trong các thương hội lớn nhất Huyền Hoàng giới, mỗi lần tổ chức đấu giá hội, đều là sự kiện oanh động sáu nước, báu vật tiên tài xuất hiện như nấm.

Chỉ nội việc Hàn Giáng Tuyết chủ động đến tìm, cũng đã đủ lý do để ba người đi một chuyến.

Năng lực tình báo của Thiên Cơ các mạnh đến mức nào, ba người đã tự mình trải nghiệm. Nếu bọn họ đã lên tiếng, thậm chí là chuẩn bị sẵn cả thân phận bài, vậy thì chứng tỏ đấu giá hội lần này mười phần chắc cả mười mươi có thứ có thể khiến ba người Tạ Thiên Hoa động tâm.

Hàn Giáng Tuyết thấy ba người đã thu nhận ba tấm thẻ, bấy giờ mới cúi mình, nói:

“Trong thẻ này Thiên Cơ các đã chuẩn bị sẵn hai mươi vạn cho ba vị. Một chút tấm lòng, bất thành kính ý, những mong ba vị nhận cho.”

Bấy giờ, ba sư huynh muội vốn định đi gặp nhóm Tiểu Thạch hỏi mượn ít tiền để dùng, lúc này được biết Thiên Cơ các ngay cả kinh phí cũng đã chuẩn bị xong, không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Tạ Thiên Hoa chặc lưỡi, khen:

“Không hổ là Thiên Cơ các, suy tính chu toàn thật.”

“Không dám. Tạ cô nương đã quá khen rồi.”

Hàn Giáng Tuyết nhoẻn miệng, cười.

oOo

Nhất Phẩm lầu...

Cũng giống như Nhất Phẩm cư ở nước Việt, Nhất Phẩm lầu ở nước Tề chính là chỗ tiêu tiền xa xỉ bậc nhất. Hơn nữa, không chỉ ở hai nước, năm nước còn lại cũng có một thế lực “Nhất Phẩm” xuất hiện. Thí dụ như nước Sở có Nhất Phẩm Thủy Tạ.

Ở đây không nói võ, không luận đạo, thứ duy nhất có quyền lên tiếng chính là “tiền”. Chỉ cần có đủ tiền, cho dù là muốn thuê hộ vệ tu vi đã nhập Vụ Hải, hay muốn đan dược trân quý, thiên tài địa bảo gì, bọn họ cũng có thể tìm được.

Trong dân gian có truyền lưu: chỉ cần trả đủ tiền, cho dù sao trên trời Nhất Phẩm lầu cũng có thể giúp ngươi hái xuống.

Hơn nữa, tuy các thế lực “Nhất Phẩm” xưa nay chủ trương hòa khí sinh tài, xưa nay không lên mặt gây chuyện với ai, nhưng cũng không ai ngốc đến độ nghĩ rằng chúng là quả hồng mềm dễ bóp.

Bởi... sau lưng bọn chúng có chốing lưng: Hữu Tiền Liên Minh.

Cái tên cực kỳ dung tục, thực lực cực kỳ đáng sợ.

Nếu như Thiên Cơ các là tổ chức tình báo đứng đầu Huyền Hoàng giới, thì Hữu Tiền Liên Minh chính là thế lực nắm giữ hơn nửa huyết mạch kinh tế cả thiên hạ. Cơ hồ, hàng hóa muốn hanh thông vận chuyển, tài nguyên muốn từ cấm địa chảy ra, từ chỗ người bán đến tay người mua cơ hồ ít nhiều đều dính tới Hữu Tiền Liên Minh.

Thành thử, không ai dám đắc tội thế lực “Nhất Phẩm”.

Mà có Hữu Tiền Liên Minh đứng phía sau, các thế lực “Nhất Phẩm” mới dám tự tin nói chỉ cần có tiền, yêu cầu nào của khách cũng có thể thực hiện.

Đương nhiên...

Thực hiện được, cũng không có nghĩa là sẽ thực hiện.

Tất cả đều phải xem chênh lệch giữa tổn thất và ích lợi ra sao.

Ba người Tạ Thiên Hoa theo chỉ dẫn giấu trong thẻ thân phận, đến một căn nhà dân trông cực kì tầm thường nằm ở khu phố nghèo. Ba người gõ cửa ba cái, lại nói khẽ:

“Tôn lão công, khách sáo khách sáo, xuân quang minh mị, hà thời lâm bồn?”



(Ông cụ họ Tôn, đã khách sáo, sắc xuân tươi đẹp, bao giờ thì đẻ?)

Cửa nhà khẽ kêu “két” một cái, một lão già lọm khọm chống gậy đi ra, mặt cười toe toét, nói:

“Mời vào, mời vào. Mấy người thật là. Đi lâu như vậy, là muốn để ông già này nhớ chết sao?”

Chờ ba người vào trong, lão mới gạt chân đá vào một viên gạch cạnh cửa. Lập tức, nền nhà xuất hiện mấy đạo phù văn, hoàn toàn phong bế ngôi nhà lại. Chẳng những ngăn cản thần thức, lại có thể chặn hết âm thanh, vừa nhìn là biết chính thị là loại trận pháp dùng trong Hắc Sơn Ngục.

Bấy giờ, lão già lọm khọm mới đứng thẳng người, gỡ mặt nạ ngụy trang xuống, để lộ ra một gương mặt trang điểm đậm, đầu mắt cuối mắt đều mang theo vẻ kiều diễm vũ mị. Người này nhoẻn cười một cái, ném một ánh mắt đầy ẩn ý về phía Lý Thanh Vân, đoạn cười khanh khách:

“Ô... tôn khách quang lâm, hoan nghênh hoan nghênh. Xin quý khách cho xem thân phận bài.”

Ba người đưa tấm thẻ thân phận được Hàn Giáng Tuyết chuẩn bị sẵn ra, giao cho người đàn bà này. Cô ta dùng thần niệm kiểm tra một lát, rồi nói:

“Té ra là khách quý của Thiên Cơ các. Lần này Tam Nương thất lễ rồi.”

Đoạn, gõ lên nhẫn chứa đồ, lấy ra ba chiếc mặt nạ trắng bệch như bôi vôi.

“Các vị nếu muốn che giấu thân phận, chỉ cần đeo thứ này lên là được. Một lát nữa, ba vị sẽ được truyền tống đến nơi tổ chức đấu giá. Xuyên toa không gian, có thể sẽ hơi xóc nảy buồn nôn, ba vị nên chú ý cẩn thận.”

Tam Nương nói rất chậm, để cho ba người nghe thật kỹ, chắc chắn là không lọt bất kỳ một chữ nào rồi, sau đó mới tiếp tục:

“Ghế ngồi sắp xếp hoàn toàn ngẫu nhiên, chỉ có thể đảm bảo ba vị sẽ ngồi cạnh nhau mà thôi. Trên tay ghế có một cơ quan, một khi muốn rời khỏi buổi đấu giá, chỉ cần nhấn nhẹ một cái, các vị sẽ xuất hiện tại một cơ sở truyền tống ngẫu nhiên trong thành Tây An này.”

Lý Thanh Vân nghe không chớp mắt, đến lúc này mới vê cằm, lầu bầu hỏi nhỏ:

“Một buổi đấu giá mà thôi, không ngờ chỉ có ra vào đã lắm điều rắc rối phức tạp đến thế.”

Tam Nương nghe vậy cũng không giận, cười khanh khách, nói:

“Công tử nói lời này, bọn thiếp xin ghi nhận. Song cũng mong công tử thông cảm, Nhất Phẩm lầu làm những chuyện này, cũng là để khách hàng có thể yên tâm hô giá. Điều chúng ta muốn làm, chính là đảm bảo chỉ cần đấu giá thành công, vật phẩm chắc chắn là của ngài, không ai có thể cướp được. Khách hàng chỉ cần đến Nhất Phẩm lầu, có thể an tâm mà tiêu tiền, chẳng cần sợ tiền mất tật mang. Nếu cũng làm qua loa tắc trách như mấy nhà đấu giá hội khác, ra khỏi cửa là phủi tay không lo, sau này còn ai dám an tâm đến chỗ chúng ta nữa? Công tử nói phải không?”

Lý Thanh Vân bị nàng ta bắn liên thanh một hồi, hai bên tai lùng bà lùng bùng. Cậu chàng xuất thân bần hàn, được làm tiểu vương gia đâu đó cũng chỉ gần một năm, những nơi đốt tiền như đấu giá hội hiếm khi dời gót đến. Thế nhưng từ lúc lang bạt chân trời, nhất là sau khi nhập ngũ, Lý Thanh Vân cũng được nghe kể đấu giá bảo vật xong bị truy sát ra sao, người cướp ta trộm dấy lên từng hồi gió tanh mưa máu thế nào. Thậm chí, cũng không thiếu thế lực, gia tộc vì chuyện đó mà diệt môn.

Mà những lần như vậy, đấu giá hội cơ hồ đều tụ thủ bàng quan.

Bây giờ nghe Tam Nương phân tích, thấy cũng có vẻ có lý.

Tam Nương cười khanh khách, lại giải thích thêm một số quy tắc của buổi đấu giá nữa, rồi mới để ba người bước lên một tiểu đình nhỏ, xoay một cơ quan, lập tức trận truyền tống được khởi động. Té ra cái bàn đá kê ở giữa đình chính là trận nhãn ngụy trang mà thành.

oOo

Phòng đấu giá của Nhất Phẩm lầu không nằm trong thành Tây Đô, mà là trong lòng một quả núi lửa.

Cả căn phòng là một bán cầu đường kính độ ba trăm thước, sàn nhà lẫn mái che đều trong suốt. Ánh sáng cam đỏ từ nham thạch dưới chân hắt lên, khúc xạ theo từng góc cạnh được cắt gọt tỉ mỉ, khiến cả căn phòng đấu giá chan hòa một ánh sáng vàng cam dìu dịu.

Trong căn phòng vừa mát vừa thoáng, giống như không hề chịu bất cứ một chút ảnh hưởng nào từ môi trường xung quanh cả. Lý Thanh Vân nhìn ngang ngó dọc mãi cũng không thấy căn phòng đấu giá này được gắn vào vách núi bằng cách nào, dường như nó cứ thế lơ lửng trong không trung.

Lúc ba người ngồi xuống thì đã có hơn một nửa ghế trong phòng có chủ. Trái hẳn với ba sư huynh muội, hầu hết người tham dự buổi đấu giá hôm nay của Nhất Phẩm lầu đều không sử dụng chiếc mặt nạ được phát, hơn nửa cờ giong trống mở, giống như chỉ sợ người khác không biết thân phận của mình vậy.



Ba người Lý Thanh Vân đã được Tam Nương giải thích, nên cũng không lấy làm lạ.

Luật của buổi đấu giá có nói, nghiêm cấm giữa chừng tiết lộ thân phận, đe dọa khách đấu giá. Nếu muốn dùng thân phận thật, cờ giong trống mở, khoa trương thanh thế là được. Nhược bằng dám mở lời uy hiếp, lấy thế lực sau lưng ra bắt chẹt không cho kẻ khác ra giá, Nhất Phẩm lầu lập tức sẽ ngừng ra giá vật phẩm hôm đó lại, kẻ gây rối đương nhiên không tránh khỏi trừng phạt.

Thế nên, trừ những người như ba sư huynh muội, hầu hết người của thế lực lớn đến phòng đấu giá của Nhất Phẩm lầu đều cực kỳ trương dương.

Lý Thanh Vân nhíu mày, quay sang hỏi Đỗ Thải Hà:

“Tam sư muội, rốt cuộc hai mươi vạn trong thẻ này là bao nhiêu?”

Cậu chàng xưa nay chưa từng rời khỏi nước Việt, mà trên Huyền Hoàng giới, tiền tệ các nước khác nhau, thành thử Lý Thanh Vân hoàn toàn không hiểu rốt cuộc hai mươi vạn ở nước Tề là lớn hay nhỏ.

Tạ Thiên Hoa cũng hơi hiếu kỳ.

Kỳ thực, chỉ sau khi đển Lão Thụ cổ viện, cô nàng mới biết đến khái niệm “tiền bạc”. Trước đó, trong tộc Thanh Tước ưa chuộng lấy vật đổi vật, thành thử cũng không cần đến cái gọi là tiền bạc kim ngân.

Đỗ Thải Hà tuy không phải người Tề, lại xuất thân thôn làng nhỏ bé, nhưng cũng là người dân sáu nước. Cô nàng ngẫm một lát, rồi nói:

“Rất lớn. Nếu Lão Thụ cổ viện tiếp tục chi tiêu như bây giờ, số tiền này có thể dùng hai trăm năm không hết.”

“Nhiều như vậy?”

Lý Thanh Vân giật mình, không ngờ Thiên Cơ các lại hào phóng đến thế.

Vì mua một lần nhân tình, vung tay đưa tặng bọn họ sáu mươi vạn tiền nước Tề.

Lúc này, bên cạnh ba người, chợt có một tiếng nói chua loét cất lên, kèm theo một giọng khịt mũi đầy vẻ khinh thường:

“Đồ nhà quê từ đâu chui ra? Mới hai mươi vạn mà đã kinh ngạc như vậy? Thế nhưng kể cũng đúng. Đến thân phận thật cũng không dám lộ ra, hẳn là xuất thân từ một vài thế lực nhỏ không đáng để tâm. Gom góp được hai mươi vạn cũng không dễ, lát nữa hẳn là có thể mua một ít đồ rác rưởi.”

Ba người nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy người vừa cất giọng là một thanh niên trên dưới hai mươi, tóc trên đầu hói đến quá đỉnh, phần tóc còn lại bọc quanh hậu tâm và hai mai, nhìn cũng có vài phần khôi hài. Người này mặt rỗ, da sạm, răng vẩu, mặt méo, chỉ có thể nói không phải gu của chín thành đàn bà con gái Huyền Hoàng giới.

Y đang mặc một bộ áo bào màu xanh, phía trên dùng chỉ bạc thêu hình hai con rồng cuộn lấy tai một cái đỉnh lớn.

Kẻ này tu vi cũng tính là cao, đã đạt đến đệ tứ cảnh, hơn nữa xem chừng thời gian nhập cảnh so với Đỗ Thải Hà còn lâu hơn vài năm, có cơ hội đột phá vào ngũ cảnh trước năm hai mươi lăm tuổi.

Cũng có thể xem là người nổi bật trong đồng lứa.

Chung quanh, có thêm năm sáu người đi cùng, tất thảy đều mặc chiến giáp, xem kiểu giáng và tiêu chí khắc trên hộ tâm thì giống y hệt như bộ Phó Kinh Hồng từng mặc trong trận sen máu lên bờ.

Không cần nói cũng biết, nhóm người này chắc chắn là người nước Sở, kẻ mặc áo xanh thậm chí còn là người của hoàng thất.

Ba người hừ lạnh một cái.

Sau khi biết chân tướng dưới sông, ba sư huynh muội đương nhiên không có chút hảo cảm nào với hoàng thất của Đại Sở. Lần này bất lực rời đi, đã bực dọc không chỗ phát tiết, không ngờ người của hoàng thất nước Sở lại chủ động gây sự.

Quả thực là oan gia ngõ hẹp.

Bấy giờ, sau lưng ba người lại vang lên tiếng cười ha hả.

“Thượng Quan điện hạ, bản quân nhớ đại Sở các người bình thường cũng chỉ mang được năm mươi vạn đến đấu giá hội Nhất Phẩm lầu này thôi. So với mấy vị bằng hữu trước mắt dường như cũng chẳng hơn được là bao nhiêu. Vậy mà vẫn có mặt mũi ở đây nói kháy người ta. Bội phục. Bội phục.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.