Ba sư huynh muội chưa kịp ngoái đầu, đã nghe thấy tiếng truyền âm:
“Tiện dân, bản quân chỉ dùng các ngươi đả kích tên tiểu tử nước Sở này một phen, chớ có mà si tâm vọng tưởng. Đừng có bắt chuyện với bổn quân.”
Tuy là truyền âm, nhưng cái ngữ điệu kẻ cả bề trên lại không thèm che giấu, cực kì ngạo mạn khinh người. Mới đầu, ba người Lý, Tạ, Đỗ còn có một chút hảo cảm với gã vì đứng ra mắng tên nước Sở, nhưng bây giờ thì chẳng còn sót lại tẹo nào.
Tên họ Thượng Quan nghiến răng:
“Hải Thiên Luân, ngậm miệng lại. Nhớ cho rõ thân phận của ngươi. Cô (1) là thái tử, mà ngươi thì chỉ là một thân vương chi thứ, bắn đại pháo cũng chưa chạm đến được Hải Hoàng mà thôi. Người ta gọi ngươi một tiếng Hiền Vương liền thực sự cho rằng mình có tư cách xưng vương đó sao?”
(1: Cô ở đây là xưng hô của vua chư hầu, nước nhỏ dùng khiêm nhường. Thỉnh thoảng cũng có vài tác phẩm thể hiện thái tử dùng xưng hô này. Ở Huyền Hoàng giới, vua xưng quả nhân/trẫm, thái tử xưng cô.)
Gã Hiền Vương kia giống như bị nói chạm chỗ đau, răng nghiến vào nhau trèo trẹo, nói:
“Thái tử nước chư hầu mà thôi, có gì hay ho? Thượng Quan Trường Không, nhớ cho bản quân bây giờ ngươi đang đứng ở đại Tề, chứ không phải tiểu Sở.”
“Nước nhỏ thì sao? Vẫn làm cho cái tên Nghiêm Hàn của các ngươi biết khó mà lui. Không giống như Hải Tinh Thần (2) ngươi, thậm chí địa vị còn chẳng bằng một tên con cháu ngoại tộc Nghiêm Quảng. Cô thấy nên dứt khoát đổi tên thành Tịnh Thân, con cháu sau này đỡ phải chịu cái nhục Hải chẳng bằng Nghiêm.”
(2: Hiền vương tên Thiên Luân, tự Tinh Thần)
Thượng Quan Trường Không cũng không chịu kém, lập tức đốp lại ngay.
Hải Đại Quý không có con nối dõi, thế nên các vương gia được thụ phong hầu như đều là con cháu họ hàng, không một ai là dòng chính cả. Chuyện này âu cũng là do sau chiến bại hai trăm năm trước, nước Tề tuy dựa vào hai thành Tây An, Đông An tránh được họa diệt quốc, song cũng phải chấp thuận vô vàn yêu cầu của năm nước còn lại. Trong đó, bao gồm dòng chính nước Tề không thể nạp phi, đời đời đơn truyền một nam duy nhất.
Thành thử, Hải Đại Quý mới gặp cảnh dưới gối không con, lại thêm áy náy vì cái chết của Nghiêm Hàn, thế nên địa vị của Nghiêm Quảng ở nước Tề cực kỳ cao. Thậm chí, có người còn nói cho dù sau này Hải Đại Quý có chọn một trữ quân trong số các vương gia bây giờ, thì địa vị của Nghiêm Quảng vẫn vững như bàn thạch.
Đương nhiên, ít nhất trên bề mặt là như thế.
Chuyện này đối với các vương gia, nhất là Hiền Vương mà nói, quả thực chính là cái dằm trong lòng, khiến cả đám ăn không ngon ngủ không yên, cảm thấy cực kỳ mất mặt, khó bề ngẩng đầu làm người.
Hiền Vương cười lạnh:
“Nếu không phải Ngân Hà quỷ dị, ngươi tưởng bây giờ trên bản đồ Huyền Hoàng giới vẫn còn nước Sở hay sao? Có giỏi thì cứ làm con rùa rúc đầu sau Ngân Hà đi.”
Hai bên tiếp tục cãi nhau, hoàn toàn không để ý gì đến ba sư huynh muội Lý Thanh Vân. Dù sao, chuyện hai nước Tề, Sở vẫn còn kèn cựa nhau từ lúc Nghiêm Hàn cầm binh cũng chẳng phải chuyện gì cơ mật, hà huống tuy Thượng Quan Trường Không tỏ ý khinh thường, nhưng phàm là đã có mặt ở hội đấu giá Nhất Phẩm thì địa vị cũng không thấp, thành thử hắn và Tề Hiền vương càng chẳng e ngại gì, chửi nhau không ngớt mồm.
“Việt Linh vương đến!”
Đúng lúc này, một tiếng hô xướng vang lên như sấm, cắt ngang cuộc tranh cãi của Trường Không thái tử và Tề Hiền vương. Chỉ thấy, lúc này, ở hàng ghế xa nhất bên góc trái xuất hiện một đội nhân mã, người nào người nấy đều cường tráng bặm trợn, nai nịt cẩn thận, ánh mắt như điện. Dẫn đầu là một thiếu niên dong dỏng cao, mình mặc áo trắng, lưng thắt đai ngọc, búi tóc giữ bằng một cái kim quan trạm hình đầu hổ, dắt ngang bằng một cây trâm ngọc trạm trổ giao long bốn vuốt.
Người này mày như kiếm sắc, mắt như đầm sâu, môi như cánh hoa mỏng, dáng vẻ thư sinh tuấn tú, song lại không thiếu sự cương cường của nam tử.
Đáng nói là, trông y có mấy phần giống với Lý Thanh Vân.
“Ra là Linh Vương điện hạ. Tại hạ là Thượng Quan Trường Không. Xin chuyển lời chúc thọ của tại hạ đến Võ Hoàng đại nhân.”
Vừa nhác thấy thiếu niên, Thượng Quan Trường Không đã đứng dậy, chắp tay chào, mặt cười hớn hở.
Trong vòng trăm năm đổ lại đây...
Nếu nói nước Sở hận người nào nhất, vậy thì ắt là sát thần Nghiêm Hàn.
Trái lại, nếu nói chuyện gì khiến trăm họ nước Sở thấy đại khoái nhân tâm nhất, không ngoài Võ Hoàng Lý Huyền Thiên đại bại Huyền Giáp vệ, sát thần Nghiêm Hàn phẫn uất tự vẫn ở Lục Trúc hải.
Lý Thanh Minh là con trai của Võ Hoàng, có câu kẻ địch của kẻ địch chính là đồng minh, thế nên y vừa xuất hiện, Thượng Quan Trường Không đã tiến lên chào hỏi.
“Thái tử điện hạ khách khí. Gia phụ vẫn mạnh khỏe. Lão nhân gia nói mình xưa nay ít gặp địch thủ, duy chỉ có Nghiêm chiến thần tính là một người. Thế nên còn phải cố làm thêm trăm cái giỗ nữa cho vị kình địch này, không dám đi sớm quá.”
Lý Thanh Minh cười, sau đó buông một câu khiến toàn bộ người nước Tề tức sôi cả máu.
“Giỗ” mà hắn nói đến chính là ngày đại Tề làm quốc tang, tưởng nhớ chiến thần Nghiêm Hàn.
Một câu này của Lý Thanh Minh, lập tức khiến khuôn mặt của Tề Hiền vương sa sầm như gan heo, trầm giọng:
“Linh vương điện hạ thiên tư kinh người, địa vị cao quý, song xin hãy nhớ đây vẫn là lãnh thổ nước Tề, mong điện hạ giữ đạo làm khách.”
Lý Thanh Minh cười:
“Không dám. Dù sao các vị cũng là nước lớn, phong hóa lâu đời, lễ nghĩa sâu rộng. Người xứ man di chúng ta học theo còn không kịp, há lại dám thất lễ? Chẳng thế mà gia phụ cứ mỗi năm đều dâng hương cho Nghiêm tướng quân, dám hỏi thất lễ ở đâu, xin thượng quốc vương gia dạy cho một hai.”
“Điện hạ nói quá lời...”
Tề Hiền vương cắn răng, nói.
Xưa nay, sáu nước phía bắc Lục Trúc hải thường nói mình là người có văn hóa, hiểu lễ nghĩa luân thường, chê bôi người nơi khác là man di mọi rợ. Bây giờ Lý Thanh Minh dùng chính cái luận điệu này, xoáy thêm vào chuyện Nghiêm Hàn thua trong tay Lý Huyền Thiên, khiến Tề Hiền vương và bộ hạ vừa thẹn vừa tức, thế nhưng không biết phải phản bác thế nào cho phải cả.
Sau đó, người của Kiếm Trì, núi Long Hổ, Lục Trúc hải, Phần Thiên cốc lục tục tiến đến.
Tề Hiền vương nhác thấy người đi đầu lúc này giống như mở cờ trong bụng, vội vàng lên tiếng:
“Kiều thánh tử, lâu ngày không gặp.”
“Kính chào vương gia. Từ lúc chia tay đến giờ vẫn mạnh giỏi chứ?”
Đáp lời Tề Hiền vương là một thiếu niên độ hai mười mốt, hai mươi hai tuổi, tóc ngắn, da ngăm, vóc người cường tráng thô hào. Tiếng thở của y rất khẽ, nhưng nếu dụng tâm nghe kỹ sẽ thấy khò khè giống như có người đang thụt ống bễ.
“Cũng không có gì, tiểu vương gia hữu danh vô thực thì có thể có chuyện gì được cơ chứ? Nào nào, Kiều thánh tử. Để bản vương giới thiệu cho cậu. Vị này là Việt Linh vương điện hạ, Lý Thanh Minh.”
“Hân hạnh.”
“Không dám.”
Lý Thanh Minh, Kiều Minh Long bề ngoài thì bình thản, thế nhưng nếu ánh mắt là đao kiếm thì hiện giờ cả hai đã giao thủ mấy chục hội hợp rồi.
Ở Huyền Hoàng giới, trong đám thiên kiêu đời nay có người làm thơ rằng:
“Long hành vạn lý.
Hổ khiếu thanh minh.”
Ấy là để chỉ hai thiên kiêu được cho là đứng đầu thiên hạ bây giờ: Kiều Minh Long thánh tử Phần Thiên Cốc, con trai Võ Hoàng Lý Thanh Minh.
Hai người đều là loại người tâm cao khí ngạo, xưa nay chưa từng chịu kém cạnh ai. Bây giờ, lại xuất hiện một thiên kiêu “ngang hàng” với mình, tất nhiên là sinh lòng háo thắng, muốn tỉ đấu một phen.
Nhất thời...