“Thần ni? Bà...”
Trừng Quang vừa nói đến đây, cả người run bắn cả lên, sau đó loạng choạng ngã xuống đất nằm co quắp. Miệng hắn sùi bọt trắng hếu, mặt tái dại cả đi, tay chân run rẩy như người bảy tám mươi tuổi.
Lý Bố Y cũng nằm gục xuống bàn, nói không ra tiếng.
Trạng thái của Mạc Kỳ Hoa là tốt nhất, dù sao y thị cũng xuất thân từ Bách Thảo cốc, nhưng bấy giờ cũng bải hoải vô lực không đứng lên được. Mạc Kỳ Hoa nhìn chằm chằm vào vị ni cô, hỏi:
“Rốt cuộc bà muốn gì?”
Đạp Tuyết thần ni nói:
“Chư vị không cần giãy giụa nữa. Đây là phương thuốc bí truyền của Bách Thảo cốc, trúng phải toàn thân sẽ tê bại một ngày một đêm, không có thuốc giải. Mục đích của bần ni và Mạc thiếu hiệp giống nhau: là trả thù. Thôi được, ai nói bần ni từ bi hỉ xả, nói cho các người chân tướng cũng không sao. Mọi chuyện phải bắt đầu từ ‘giao tình’ của ta và kẻ được xưng là Kim Đao Ngân Sư, thiếu trang chủ của Tiểu Sơn Trang – Đào Duy Tùng.
“Năm đó bắc quốc xâm lấn, Đào Tử Tu cầm binh lên phương bắc kháng cự. Đối phương có nhiều cao thủ võ lâm tham chiến, một tháng đã ám sát không biết bao nhiêu tướng lĩnh thư tá ngoài chiến trường. Vị ở Long thành hay tin, bèn hạ chỉ phái Cao Sơn đạo quán đến chi viện. Bần ni khi đó chỉ là một đệ tử bình thường cũng lên đường tham chiến, hi vọng có thể dùng trường kiếm ba thước này để báo đáp quốc gia.
“Nào ngờ, Đào Duy Tùng nhìn trúng bộ túi da này của ta, thường có cử chỉ không đúng mực. Bần ni nhiều lần từ chối, song cũng không ăn thua, thậm chí còn khiến hắn tức giận. Một tháng kể từ lúc rời đạo quán, Đào Duy Tùng sử dụng dâm dược, cướp đi trong sạch của bần ni, giữ ta trong lều làm tì làm thiếp cho hắn suốt mười ngày. Đào Tử Tu biết rõ, nhưng mặc kệ con của hắn lăng nhục bần ni.”
Mạc Kỳ Hoa tròn mắt, kinh ngạc nhìn Đạp Tuyết thần ni. Ni cô kia thuật lại chuyện mình bị cưỡng bức, nhưng giọng nói vẫn bình đạm thản nhiên, hờ hững như nói chuyện của người xa lạ. Chân mày không giật lấy một cái, ngữ khí cũng chẳng cất cao hạ thấp lấy chút nào, cứ đều đều chầm chậm vang lên.
Trong mắt Mạc Kỳ Hoa xuất hiện sự hãi hùng.
Đạp Tuyết thần ni lại tiếp:
“Lúc quay về đạo quán, chẳng những không ai ra mặt cho bần ni, mà còn phạt vạ ta vì phá giới. Sau đó ít lâu, cái bụng càng lúc càng to lên, ta mới biết mình đã mang nghiệt chủng của họ Đào. Thế nhưng ta không nỡ bỏ đứa bé, đành phải tìm một hang đá ẩn náu ở đó hơn một năm trời, bí mật sinh nó ra. Chờ đứa bé cứng cáp, bần ni mới bí mật đưa nó đến Tiểu Sơn Trang.
“Đứa bé gái đó về sau được đặt tên là Đào Lạc Anh, nói thác là con do một tiểu thiếp của Đào Tử Tu sinh ra. Cha con bây giờ biến thành anh em, chỉ vì ai đó dám làm không dám nhận.”
Ngừng một lát, thị lại tiếp:
“Sau đó bần ni đến Bách Thảo cốc một chuyến. Cốc chủ biết chuyện, bèn đồng ý giúp ta thay đổi dung mạo, lừa dối thủ cung sa. Lấy thân phận mới, bần ni trở lại Cao Sơn quán, từ từ đoạt lấy quyền nói chuyện, thuận lợi trở thành quán chủ tiếp theo. Vốn, ta muốn ra tay với Đào Tử Tu và Tiểu Sơn Trang trả thù, song con gái vẫn còn chưa có chốn về, không tiện ra tay. Cứ thế, bần ni chờ... chờ mười năm.
“Những tưởng hai cha con họ Đào sẽ có chút áy náy chuyện xưa, đối xử tử tế với Lạc Anh. Khi biết con bé sẽ theo Đào Tử Tu lên kinh, bần ni bèn âm thầm bám theo, hòng bảo vệ con gái ở chốn kinh kỳ. Nào ngờ giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, bọn hắn không chờ nổi muốn sử dụng con bé làm công cụ thông gia. Đúng như Mạc thiếu hiệp nói, Lạc Anh hồn nhiên, tâm cơ nông cạn, không thích hợp vào cung. Nhưng bọn hắn không thèm quan tâm. Lúc đó bần ni nổi giận, vào phủ chất vấn Đào Tử Tu, đáng tiếc thua một chiêu trong tay lão.”
Đạp Tuyết thần ni dừng lại, đưa mắt quan sát Trừng Quang và Lý Bố Y. Sau khi xác nhận bọn hắn vẫn còn đang trúng thuốc chưa có dấu hiệu gì là sẽ khôi phục, thị mới tiếp tục câu chuyện:
“Chuyện của Lạc Anh và Mạc Tuyên, bần ni cũng biết. Thằng nhóc này không tệ, hỏi cưới con bé cũng không có mục đích quyền lợi công danh gì cả. Sau này, nó ám sát vị kia thất bại, chạy ra khỏi cung, bần ni bèn thuận thế giúp cho một chút.
“Đào Tử Tu có thể xưng là võ nghệ đệ nhất thiên hạ, bần ni không phải đối thủ. Có lẽ chỉ có bí mật bất tử ẩn giấu sau bốn báu vật trấn quốc là có thể thắng được lão. Mạc thiếu hiệp đây phúc duyên thâm hậu, đã biết được bí mật của chuông Quy Điền và đao Ly Thiên. Hai người chúng ta lại bí mật giết thái giám truyền chỉ, cướp xe ngựa làm ngụy trang, thẳng tiến đến chùa Kim Liên.
“Vị trụ trì đức cao vọng trọng kia khi thấy ‘sứ giả truyền chỉ’ thì thái độ tốt lắm, xun xoe nịnh hót chẳng khác nào thái giám trong hậu cung, cứ như là từ một lò dạy ra vậy. Cứ mười mấy câu khách sáo là lão lại chêm vào một lời ngỏ ý chỉ cần vị chí tôn kia đưa Phật môn thành quốc giáo của nước Nam Phương như xưa, lão sẽ đại biểu đệ tử Phật gia hết lòng trợ giúp hoàng thất. Ý thì nửa giả nửa thật, nhưng hẳn là lão rất nghiêm túc, cái kiểu nằm mơ cũng muốn nói đùa thành thật vậy. Nếu không phải Mạc thiếu hiệp sơ ý, thương thế chưa khỏi hẳn đã muốn tìm nốt bí mật của tượng Như Lai thì chắc hẳn đến giờ lão ta vẫn còn chưa hay biết gì, cũng sẽ không thẹn quá thành giận mà ra tay.
“Chuyện về sau thì đại sư cũng biết rồi đấy. Mạc thiếu hiệp tụ tập được đủ bí mật của bốn báu vật, hoàn thành ước định trả thù Tiểu Sơn Trang giúp bần ni. Mạc thiếu hiệp, có gì khác muốn nói không?”
Mạc Tuyên nói:
“Năm xưa Nam Phương lập quốc, sử dụng phương pháp không được quang minh chính đại cho lắm. Thái Tổ bèn tách bí mật này ra làm bốn phần, chia ra để Thiên Hạ Tứ Ngự trấn giữ, cốt là vì sợ hãi có người dùng bí mật này lật đổ giang sơn họ Hạ.”
Gã vừa gõ vào bàn một cái, thì thình lình toàn bộ thực khách ở tầng ba đều đứng phắt dậy, đao kiếm tuốt trần, vây chặt mấy người bọn họ vào giữa. Lại nghe tiếng chân bước ruỳnh ruỳnh, chỗ cầu thang có một cái thây cao lớn vạm vỡ, cái cổ cụt lủn không đầu bước đến chỗ bọn họ.
“Bí pháp này gọi là Ngự Thi thuật, có thể điều khiển xác chết, dáng vẻ không khác gì lúc sống. Hơn nữa, thứ này có thể lây lan như dịch bệnh, một người có thể thành quân.
“Con chó ở Long thành không dám điều đại quân đánh dẹp Mạc mỗ, mà chỉ hạ lệnh phong thành, cũng là vì sợ ta sẽ cướp mười vạn đại quân của hắn. Năm xưa Thái Tổ cũng bằng vào môn tà thuật này mới có thể cùng một đám giang hồ thảo mãng công thành đoạt đất, tự lập làm vua.
“Nay Ngự Thi thuật đạp phá Long thành, cũng coi như là cát bụi về với cát bụi.”
“Tuyên... chẳng nhẽ chú thật sự muốn sinh linh đồ thán, trăm họ điêu linh hay sao? Cái thiện lớn năm xưa đâu rồi?”
Mạc Kỳ Hoa thổn thức một tiếng.
“Chị à, lần sau đừng ỷ vào võ công cao cường. Phát hiện quán rượu này có vấn đề thì nên chạy sớm đi.”
Mạc Tuyên lắc đầu, đoạn nói:
“Lúc con chó kia lấy quyền thế chèn ép ta, thương sinh làm gì? Lúc hắn hạ chiếu nhục ta, trăm họ ở đâu? Thiên hạ bỏ mặc ta, sao lại bắt ta phải vì thiên hạ mà nhượng bộ? Chị à, chị cũng nói hệt như lão sư già kia, nhưng em biết thật tâm chị tốt hơn lão nhiều. Dù sao, suốt từ đầu đến giờ, ở nơi này chỉ có chị là chưa nói dối.