Lý Thanh Vân ngừng chiến, lấy vạt áo vải lau đi máu trên hai bàn tay mình. Cậu chàng nhìn tám trăm bộ thi thể mãi mãi nằm lại ở Huyền Võ pha, trong lòng ngổn ngang đủ loại ý nghĩ.
Kính nể? Đương nhiên là có. Tám trăm người, ngoại trừ quá nửa bị kỵ binh của tam tộc Bắc Lĩnh xung kích trở tay không kịp ra, không có một người đầu hàng. Loại tinh thần này, loại ý chí này, cho dù là lập trường đối địch, cũng không thể không kính nể.
Tiếc hận? Thậm chí có chút thương hại? Cũng có...
Cậu chàng cảm thấy tám trăm người, lại chỉ biết sống vì Vân Tiêu Mạc, không có cuộc đời của chính mình, quả thật là vô cùng đáng thương. Khi nãy ra tay, cho dù là lúc chết, không một ai trong số đại kích sĩ nói về gia đình, người thương, hay bất cứ một cái điều gì nằm ngoài phạm trù “nghĩa vụ” cả. Giống như ngoại trừ thân phận đại kích sĩ, binh sĩ dưới trướng Nho Tướng, bọn hắn không còn là cái gì cả.
Đặng Tiến Đông thấy tâm tình cậu chàng không tốt, còn tưởng Toái Đản Cuồng Ma còn thương tâm vì phải giết tám trăm đại kích sĩ. Y bèn đến bên, vỗ vai Lý Thanh Vân, nói:
“Lý thiếu hiệp, thật ra cũng hết cách. Chúng ta không thể giết Vân Tiêu Mạc, muốn loại lão khỏi chiến trường thì chỉ có cách tiêu diệt đại kích sĩ.”
Xích Hiệp của chúng ta đương nhiên là hiểu chuyện này. Dù sao, đối với bốn học trò của Bích Mặc tiên sinh, Mạc Vấn chưa từng che giấu chuyện gì. Việc Đỗ Thải Hà là chìa khóa của trận chiến, hay việc phải tàn sát bằng sạch đại kích sĩ, Manh Quỷ Tài sớm đã thẳng thắn nói cho bọn họ.
“Cũng không phải vì việc này. Đặng tướng quân, có phải tinh binh thiên hạ đều như bọn họ? Ngoại trừ thân phận đại kích sĩ ra, một vật thuộc về riêng mình cũng không có?”
“Chuyện này... Đặng mỗ chưa gặp hết anh hùng thiên hạ, không dám nói xằng. Thế nhưng, tinh binh hãn tốt mà tại hạ từng gặp, đều như bọn họ.”
Đặng Tiến Đông sử dụng một phương pháp uyển chuyển để trả lời câu hỏi của Lý Thanh Vân.
Toái Đản Cuồng Ma “à” một cái, sau đó cúi đầu, thoáng trầm tư.
Cậu chàng tự hỏi, vì sao nhân vật trong tiểu thuyết mình đọc, bất kể nam hay nữ, chính diện hay phản diện, đều có hoài bão ước mơ, đều có yêu hận tình thù.
Dám yêu dám hận, không giống như đại kích sĩ đang nằm dưới đất.
Nghĩ đến đây, cậu chàng bất giác cảm thấy...
Trung thành mù quáng như vậy, liệu có thật sự đáng kính hay không?
Đặng Tiến Đông chắp tay, nói:
“Thiếu hiệp, bây giờ Đặng mỗ còn phải quay về tấn công trại địch. Cậu ở đây thu dọn chiến trường, xử lý thi thể hai bên, rồi để kỵ binh của tam tộc chỉnh đốn một phen. Thế nào?”
“Xin nghe hiệu lệnh của Đặng tướng quân.”
Lý Thanh Vân gật đầu, hiểu rằng trận đánh tiếp theo của Lệ Chi sơn cậu chàng không tiện hiện thân.
oOo
Vân Tiêu Mạc chạy được vài dặm, mới dám ngồi xuống nghỉ chân.
Trương Do Cơ dựa vào phù chú và đan dược chuẩn bị sẵn, chẳng mấy chốc cũng đuổi kịp.
Ở Huyền Hoàng giới, tố chất của bộ binh rất cao, một ngày hành quân được vài trăm dặm cũng là chuyện bình thường. Thành thử, mưu sĩ thường có thói quen chuẩn bị sẵn phù chú đan dược, dùng để bắt kịp tốc độ của đại quân.
Vân Tiêu Mạc chỉ thấy cả người bải hoải, đầu váng mắt hoa, khí lực toàn thân tựa hồ bị rút đi chín phần mười. Trương Do Cơ ngồi thở một lát, sau đó xung phong nhận việc tìm một chút nước, hái ít quả dại về lót dạ. Nho Tướng bấy giờ mệt bã cả người, không suy nghĩ nhiều bèn đáp ứng ngay.
Nếu là lúc bình thường, có lẽ Vân Tiêu Mạc sớm đã phát hiện chuyện dị thường này.
Thế nhưng hiện giờ, lão hãy còn đang đắm chìm trong vô vàn câu hỏi liên quan đến trận thảm bại hôm nay. Tỉ như Lệ Chi sơn lấy đâu ra một chi kị binh mạnh cỡ này? Hoặc bọn hắn đã dùng biện pháp gì để di chuyển năm trăm người ngựa giáp trụ đến Huyền Võ pha ngay dưới mí mắt bọn họ?
Thành thử lại bỏ qua, chỉ cho là mình lâu ngày bách chiến bách thắng, nay bại một lần, khó tránh khỏi tinh thần có chút uể oải, chán nản.
Lão nghĩ một lát, rồi thở dài, buông xuôi.
Dù thế nào đi nữa thì sự thật cũng đã ấn định: hôm nay lão bại trong tay Mạc Vấn, đại kích sĩ thất thủ trước kỵ binh của Lệ Chi sơn, toàn quân bị diệt.
Bây giờ ngồi băn khoăn Lệ Chi sơn đã dùng biện pháp gì thủ thắng đã không còn quan trọng đến thế nữa.
Thậm chí...
Quay về doanh trại, báo cho Trình Chân Kim, có lẽ cũng không còn ý nghĩa gì cả. Dựa vào đôi chân, lão tuyệt đối không thể nhanh hơn một Đặng Tiến Đông có Vân Hải Trấn Thiên côn.
Nghĩ thông suốt mọi vấn đề, Vân Tiêu Mạc bấy giờ mới cảm thấy đầu óc thông thoáng hơn nhiều.
Dù sao, chuyện tiến đánh Lệ Chi sơn là do hai phe thái sư và Linh vương thúc đẩy. Nhà họ Vân bọn họ đã rời khỏi Long thành từ lâu, nếu không phải từng thiếu Trương gia một cái ân thì quả thật không cần phải nhúng vào vũng nước đục này quá sâu.
Mà Vân Tiêu Mạc ban đầu cũng không định đánh sống đánh chết với Lệ Chi sơn như vậy.
Chỉ là về sau giao đấu với Đặng Tiến Đông một phen, đấu chí đã ngủ yên mấy chục năm bị đốt cháy, thành thử lão mới dằng dai mãi cũng chưa rời khỏi nơi thị phi này.
Bấy giờ...
Vân Tiêu Mạc vừa muốn đứng dậy, thì đã thấy trời đất quay cuồng. Lão kêu lên một tiếng, ngã vật ra sau, toàn thân cứng lại như tượng không cách nào nhúc nhích. Mắt lão mở chừng chừng không nhắm lại được, miệng vẫn há hốc để kêu thét nhưng lại không phát ra được một tiếng động nào nữa. Bấy giờ, Nho Tướng đã phát giác dị tượng trên người mình hoàn toàn không bình thường, mà là do một thứ hương gọi là Thạch Hóa hương gây ra. Loại độc hương này không mùi không màu, thường làm thành một túi thơm giấu trong áo. Khi mồ hôi cơ thể tiết ra, thấm ướt bột thuốc trong túi gấm, tức thì sẽ khiến khí độc tràn ra.
Người trúng thuốc đầu tiên là tinh thần mệt mỏi, không tập trung, lực phán đoán cũng bị hạ thấp xuống. Chờ đến khi thuốc ngấm, thì toàn thân sẽ cứng ra như tượng đá không cách nào động đậy.