Vương Long nuốt nước bọt, nói nhỏ:
“Tiên sinh đắc tội bọn hắn như vậy, chỉ sợ chuyện này không thể kết thúc êm đẹp được.”
Nguyễn Đông Thanh nghe gã nói xong, bèn cười:
“Cậu không cần phải nói nhẹ đi như thế. Hẳn phải là chắc chắn chúng sẽ không từ bỏ ý đồ. Nếu sức ảnh hưởng của Vân thị lớn đến nỗi có thể ép hoàng đế hạ chỉ trách tội tại hạ vì chuyện của bốn đứa đồ đệ thì cũng chẳng còn gì để mà nói nữa.”
“Tiên sinh. Nếu như, tôi nói là nếu như, hoàng thượng thực sự hạ chỉ trách tội thì sao? Ngài sẽ từ chức?”
“Cũng có thể. Nói cho cùng, tại hạ cũng chỉ là một kẻ phàm nhân mắt thịt, tay trói gà không chặt. Nếu quả thật bị ông chủ đuổi việc thì đương nhiên phải rời đi thôi. Chẳng nhẽ còn mặt dày ở lại hay sao?”
Nguyễn Đông Thanh cười, lắc đầu, đoạn lại tiếp:
“Chỉ hi vọng quan Chưởng Ấn đời tiếp theo có thể kiên trì tiếp tục những gì chúng ta đang làm. Một phen tâm huyết mà cứ uổng phí như vậy thì cũng đáng tiếc lắm.”
Về phần bảy người kia sau khi rời khỏi phủ Khai Phong, thì chia làm hai phe.
Một gồm mấy người Vân Quang Mạc, Lăng Khiếu Thiên, Nghiêm Quảng. Vị quốc sư của Đại Thục – Diệp Phàm, cũng chạy theo nhóm này. Cả bốn âm thầm, lặng lẽ chạy đến một quán trọ, sau đó tiến vào hầm ngầm.
Đến đây, Nghiêm Quảng mới thu lại vẻ ngả ngớn thường ngày, thản nhiên bước đến chủ vị. Diệp Phàm hơi hé mở cặp mắt lươn ti hí, nụ cười treo trên môi cũng tắt, lặng lẽ đến ngồi bên cạnh Chiến Vương.
Lăng Khiếu Thiên, Vân Quang Mạc thì ngồi mé dưới, cúi đầu chờ lệnh, quả thật trông chẳng khác gì lính hầu chân chạy.
Nghiêm Quảng phất tay, hiển lộ giao diện “hệ thống” ra, nói:
“Chư vị, bản tôn đã đến kiểm tra rồi. Thái độ của Thế Tôn vô cùng cứng rắn, khác hẳn thường ngày. Hẳn là chức vị Chưởng Ấn quan có tác dụng không nhỏ trong kế hoạch của y. Thậm chí... là không thể thay thế.”
“Đầu tiên là thuế má, ruộng đất, sau đó lại là báo đài. Đây là muốn đánh đói, diệt dốt, vựng dậy đám sâu kiến kia. Tác phong này cũng giống y lắm.”
Ở đầu bên kia, truyền tới một giọng nói ồm ồm khàn đặc của trụ trì Long Hoa tự.
Diệp Phàm mới tiếp:
“Quái lạ... về lý mà nói thì Thế Tôn không qua lại gì với Thiên Vệ, sau trận chiến kia y cũng bị trấn áp ở đáy giếng cổ viện, về lý mà nói thì không thể nào biết những chuyện ở Thiên Ngoại như vậy được. Các vị Thiên Tôn nói sao?”
“Nghe Nguyên Thủy đế tôn nói, ở Táng Thi đinh tập kích mấy đứa kia, hắn gặp phải tướng quân trong thần thức của Lý Thanh Vân.”
Lần này, giọng nói vang lên là của Dược Thánh Tề Thiên Hạ.
Nghiêm Quảng cúi đầu, trầm ngâm hồi lâu, đoạn nói:
“Các vị... mười một người chúng ta đi theo hộ vệ thiên đạo lâu như thế, nhưng cuối cùng vẫn phải ngồi dưới nghe lệnh của tám tên tiểu bối, chỉ vì bọn hắn có nhân quả sư đồ với Thế Tôn kia. Các vị chẳng nhẽ không thấy bất công hay sao?”
“Ngươi muốn tranh thủ lúc Thiên Tôn đang gặp chuyện để mà tạo phản? Chẳng nhẽ ngươi chưa nghe Nguyên Thủy nói sao? Bát tướng đã quay về, ít nhất Táng Hoa Sinh đã quay về. La Phù Sinh, Lệ Đao Trảm Đạo. Ngoại trừ Bát Kiệt khi xưa không ai là đối thủ của hắn. Chuyện này quá mạo hiểm...”
“Dược huynh, đã mấy vạn năm rồi mà nhà ngươi vẫn sợ đầu sợ đuôi như thế, há có thể thành việc lớn được? La Phù Sinh... giờ đã không còn thân Phù Du, tu vi cũng tu luyện theo đường lối chắp chắp vá vá, có hoa không quả của đám hậu bối. Kẻ như vậy mà huynh còn sợ mất mật, khó trách địa vị trong đám Đế tôn chúng ta không cao được là bao, chỉ có thể làm chuyện vặt.”
Nghiêm Quảng cười vang, không tiếc lời trào phúng Tề Thiên Hạ.
Bên kia im lặng hồi lâu, cuối cùng, một giọng nói xa lạ cất lên:
“Thế các ngươi dự định làm thế nào?”
“Đầu tiên, tìm Nghiêm Hàn. Sau đó liên lạc với Quan Vân Phi nhanh chóng để vị hoàng đế bé nhỏ kia hạ chiếu, phá hư kế hoạch của Thế Tôn trước đã. Tạm thời mặt nổi chúng ta chưa thể công khai chống đối đám tám tên tiểu bối kia được, bằng không chúng sẽ sinh nghi.”
Nghiêm Quảng cười nhạt, đáp.
Diệp Phàm bấy giờ cũng lên tiếng:
“Thế còn kế hoạch Đại Thống Nhất?”
“Đương nhiên vẫn phải làm, hơn nữa còn phải đảm bảo tiến độ. Chỉ có lợi dụng sức mạnh của cả thiên hạ, mới có thể đối phó được với Thế Tôn mà không cần tám tiểu bối kia. Chư vị, trận chiến năm xưa ma đầu kia kinh khủng thế nào, thiết nghĩ bản tôn không cần nhắc lại nữa?”
Nghiêm Quảng nói đến đây, ngừng lại trong thoáng chốc, lại nói:
“Đừng quên tìm hiểu xem rốt cuộc nhân quả giữa bốn đứa kia với đám Thiên Tôn là gì.”
“Thế... Lệ Chi sơn? Chúng ta có định đánh mạnh tay vào con cờ này của y không?”
Trụ trì Long Hoa tự lẩm bẩm.
“E là không dễ. Lần trước kẻ tự xưng là Lý Trầm Châu từng đánh ta bị thương, chiến lực của bốn kẻ khác tất nhiên không kém hắn bao nhiêu. Nếu chúng ta làm việc quá hấp tấp, chỉ sợ là hăng quá hóa dở.”
“Lần này ta đồng ý với lão Tề. Muốn phá được ván cờ mà Thế Tôn bày ra, cần phải đánh đâu chắc đó, chậm rãi như nước ấm nấu ếch mới được. Bây giờ cứ chơi theo luật của hắn, lợi dụng quyền lực thế tục áp chế hắn đi.”
Nghiêm Quảng nói.
“Tán thành.”
“Tán thành...”
Ngoại trừ Diệp Phàm, đầu bên kia liên tiếp có tám tiếng nói cất lên.
Mười một Địa Tôn của Đế Mộ, trong buổi họp lần này đã có mười người góp mặt. Hai gã Lăng Khiếu Thiên, Vân Quang Mạc ngồi nghe mà nuốt nước bọt khan mấy lần. Nhất là lúc Nghiêm Quảng nói đến chuyện tạo phản, lật đổ tám Thiên Tôn mà bọn hắn cảm thấy sống lưng ớn lạnh, cổ rét căm căm, những tưởng vừa có một nhát dao lia qua.