Vương Lan thấy Tằng Tử Phu và hai đứa nhỏ ở chung với nhau, khinh thường bĩu môi, kéo tươi cười nói: "Tiểu Lỗi, Nguyệt nhi đến bên nhị cữu mẫu
này, nhị cữu mẫu cho tiền lì xì!"
Lý Nguyệt quay đầu lại nhìn mắt mẫu thân của mình, Thạch Hoa Lan gật đầu cười, Lý Nguyệt vui vẻ lôi kéo Lý Lỗi chạy chậm đến bên người Vương Lan nãi thanh nãi khí nói: "Chúc mừng năm mới nhị cữu mẫu! Chúc mừng phát
tài." Vương Lan rất là hưởng thụ cho hai đứa bé mỗi người một bao lì xì, Lý Nguyệt nhận lấy, sao sánh hai bao lì xì... Liền đem bao lì xì
Vương Lan cho bỏ lên trên mặt bàn, đắc ý ôm bao lì xì Tằng Tử Phu cho.
Vương Lan vừa thấy sắc mặt thoáng cái đen lại! Tằng Tử Phu cũng hiểu
được nên có chút lúng túng... Nhưng tiểu hài tử rất ngây thơ, thành
thực, yêu thích chính là yêu thích, không thích chính là không thích. Dù ai cũng không cách nào thao túng được, Thạch Hoa Lan có chút xin lỗi
cười cười nói: "Nhị đệ muội chớ để ý. Là tiểu hài tử không hiểu chuyện!" Kỳ thật trong lòng Vương Lan vẫn là rất vui mừng, hừ, Vương Lan chính
là keo kiệt!
Sắp sang năm mới mình cho cháu ngoại trai của mình một văn tiền, đuổi ăn mày sao? Một văn tiền đều là nhà hàng xóm không có quan hệ thân thích
gì mới cho. Ít nhất cũng cho năm văn tiền chứ.
Vẫn là nàng dâu Đại đệ có hiểu biết, tuy mình chưa cầm tới bao lì xì,
nhưng nhìn phồng cộm lên như vậy ít nhất cũng cho bảy tám văn tiền. Biết đâu là số chẵn ấy!
Vương Lan nghe xong lời nói Thạch Hoa Lan..., khóe miệng nhếch lên: "Ơ,
đại tỷ nói gì vậy, nhà Nhị đệ của tỷ từ lúc phân gia thật là vô cùng
nghèo khó. Đại ca và đại tẩu cùng nhà lão Vương cách vách cùng buôn bán
lời một số lớn đó. Ta nhất định là so ra kém xa đại ca đại tẩu, cũng
không trách cháu trai cháu gái của mình ghét bỏ."
Lời Vương Lan vừa nói ra, mặt Thạch Lai Qúy liền không nén được giận. Dù trong nhà nghèo khó nhưng lấy ra vài văn tiền cho cháu ngoại mình vẫn
là có được. Buổi sáng đã dặn dò Vương Lan rồi, cho mỗi đứa một bao sáu
văn tiền, con số thuận, may mắn! Lại nói đại tỷ của mình trước xuất giá
đối với mình rất là tốt, có gì tốt luôn nghĩ cho người nhà. Bây giờ,
thật là không có nghĩ tới Vương Lan lại như vậy nữa rồi. Vẻ mặt Thạch
Lai Qúy tràn đầy xin lỗi nhìn đại tỷ mình và hai người Thạch Lai Phúc,
Tằng Tử Phu.
Thạch Hoa Lan thấy bộ dáng này của đệ đệ, trong lòng rất không thoải
mái, đây cũng quá không tốt rồi. Ai! Nương nói không sai, tháng ba liền
cho đệ đệ lấy bình thê, hi vọng đến lúc đó có thể đè áp Vương Lan này.
Trong lòng Tằng Tử Phu thật sự là không hề dễ chịu, con thỏ nóng nảy còn cắn người đó. Mấy ngày này, Vương Lan gây không ít phiền toái cho Tằng
Tử Phu, Tằng Tử Phu nhìn nàng gặp chuyện, cảm thấy đáng thương nên nhịn. Nhưng lời nói vừa rồi của Vương Lan là có ý khác a! Nếu như chị chồng
hiểu lầm mình, lại cùng Thạch Lý thị nói gì đó, sau này mình còn thời
gian sống yên ổn nữa sao?
"Vốn gần sang năm mới, ta đây là đại tẩu không nên so đo với Nhị đệ
muội, nhưng lời Nhị đệ muội mới vừa nói, ngược lại thật sự là qúa! Ngày
đầu tiên ta gả vào cửa, Nhị đệ muội ngươi liền vì không muốn giao quyền
quản gia, nháo ở riêng. Ta và đại ca ngươi cũng đáp ứng các ngươi, thời
điểm ở riêng cái gì tốt ngươi đều chiếm hết. Đến thời điểm nương ở với
ai, ngươi cũng không mở miệng.
Bất quá, đại ca ngươi con trưởng, phụng nương là điều tất nhiên, ta và
đại ca ngươi cũng không nói gì. Phân gia không có việc gì ngươi lại tống tiền, hôm nay mượn cân hành, ngày mai cầm quả trứng gà, chỉ cần ta và
đại ca ngươi mua thịt, ngươi sẽ tới xin cơm, ăn xong rồi còn muốn cầm
đi. Những thứ này làm chị dâu đều có thể nhẫn!
Nhưng là làm người, phải hiểu được có chừng có mực. Trên vấn đề buôn bán này, là chủ ý của chị dâu ngươi là ta đây, với đại ca ngươi không quan
hệ. Không phải là không muốn lôi kéo ngươi cùng làm, Nhị đệ còn dễ nói,
chính là Nhị đệ muội, nói thật ra ta và đại ca ngươi thật đúng là lo
lắng, cũng sợ chỉ vì chút tiền nhỏ náo đến cuối cùng trong lúc đó huynh
đệ lại có ngăn cách. Nhị đệ, hôm nay chị dâu nói thẳng, chờ Thạch gia
muội tử vào cửa, bất quá có biện pháp kiếm tiền gì, chị dâu mang theo
nàng."
Thốt ra lời này xong, trên mặt Vương Lan có thể mở phường nhuộm màu luôn rồi. Thạch Lý thị vừa vào nhà thấy không khí cả nhà không bình thường,
trừng mắt nhìn Vương Lan: "Ngươi lại muốn gây sự phải không hả? Đại tỷ
ngươi thật vất vả mới trở về một chuyến, ngươi cũng không thể để yên ổn
một chút sao, nếu ngươi cứ như vậy, đừng nói lão Thạch gia chúng ta bất
nhân bất nghĩa! Ngươi đợi lấy hưu thư đi!"
Vốn Vương Lan muốn phản bác vài câu, nhưng vừa thấy Thạch Lý thị liền
ngậm miệng lại. Trong lòng hiểu được rõ ràng, hiện tại mình ở trong nhà
này cũng không tính là gì nữa. Chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn Tằng Tử Phu.
Tằng Tử Phu thấy vậy cũng nổi giận: "Nhị đệ muội, mắt ngươi không thoải
mái sao? Cần thỉnh đại phu hay không?" Thạch Lai Qúy thở dài, rất xin
lỗi nói với Tằng Tử Phu: "Đại tẩu, là do nàng không hiểu chuyện, ngài
đừng so đo với nàng. Đệ đệ xin chịu tội với tẩu!"
Tằng Tử Phu nghe xong lời này nhanh chóng tiếp lời: "Nhị đệ làm cái gì
vậy? Đây không phải muốn cho chị dâu ngươi không yên lòng sao? Vấn đề
này không liên quan với Nhị đệ, Nhị đệ là hạng người gì ta và đại ca
ngươi, còn có nương và đại tỷ trong lòng đều hiểu rõ, mọi chuyện đều đã
qua. Chờ Thạch gia muội tử vào cửa, chắc hẳn cũng tốt hơn."
Thạch Lý thị thấy Tằng Tử Phu nói những lời này, trong nội tâm vẫn là
rất là hài lòng. Trong lúc đó giữa con dâu và con dâu có cái gì bất hòa, mình nhất định phải giúp đỡ nàng dâu cả, cần phải là theo nữ nhân con
mình. Hừ! Vậy thì dễ nói rồi!
Dùng qua cơm trưa, một nhà bốn người Thạch Hoa Lan liền đứng dậy muốn
cáo từ, Tằng Tử Phu tự mình đưa tiễn người đến tận cửa thôn. Thạch Hoa
Lan lôi kéo tay Tằng Tử Phu: "Ta nghe nương nói, ngươi là người hiểu
chuyện lại hiếu thuận, Vương Lan bên kia ngươi cũng không cần quan tâm
nàng làm gì, người đang làm, trời đang nhìn! Chờ Thạch gia cô nương vào
cửa, có nàng sẽ dễ chịu hơn."
Tằng Tử Phu chỉ là ở bên cạnh ngoan ngoãn nghe, cũng không nói theo
Vương Lan là không tốt hay không. Thạch Hoa Lan thấy vậy, trong lòng đối Tằng Tử Phu càng thêm vừa ý, cảm thấy đệ đệ cưới được người vợ tốt! Lại hàn huyên vài câu, liền đi.
Trượng phu Thạch Hoa Lan, Lý Bảo Quế vừa nhìn liển biết là người thành
thực, ít lời, trong nhà thì hắn là con trai một. Tằng Từ Phu đối với
việc Thạch Hoa Lan không cần xử lý chuyện lục đục giữa chị em bạn dâu,
trong lòng thật là có một chút hâm mộ. Bất quá, mình cũng không kém,
Thạch Lai Phúc đối với mình thật sự cũng đặt trong trái tim rồi! Cũng
không biết từ nay về sau có thể được mãi như vậy hay không, nếu thật như vậy, sống lại đời này liền trở thành chân thực đáng giá.
Về đến nhà, Thạch Lai Phúc lôi kéo Tằng Tử Phu vào phòng: "Vợ, vừa rồi
lại để cho nàng chịu ủy khuất!" Tằng Tử Phu quái dị nhìn mắt Thạch Lai
Phúc: "Phúc ca, chỉ cần chàng tốt với ta, chút ủy khuất ấy ta còn chịu
được. Nhưng mà, Phúc ca, đối với chuyện Nhị đệ lấy bình thê, chàng thấy
thế nào?"
Thạch Lai Phúc gãi gãi cái ót: "Cái này còn phải xem sau, cưới thôi, ta
cũng nghe nói, Thạch gia đại muội tử là người rất thành thật, là người
dễ sống chung. Cũng hi vọng từ nay về sau cuộc sống Nhị đệ trôi qua
thoải mái hơn."
Tằng Tử Phu liếc mắt mắt Thạch Lai Phúc nói: "Ai hỏi chàng cái này, ta
là hỏi cách nhìn của chàng với việc lấy bình thê. Chàng có tâm tư này
không, nói thật cho ta biết."
Thạch Lai Phúc thấy nàng dâu chu cái miệng nhỏ nhắn, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, cũng hiểu được ý tứ của nàng. Nàng dâu của mình bây giờ là
ăn dấm chua đây mà, hắc hắc cười ngây ngô. Tằng Tử Phu thấy thái độ
Thạch Lai Phúc như vậy, dậm chân, gạt tay Thạch Lai Phúc đang lôi kéo
tay của mình: "Hừ! Ngươi nếu cũng lấy bình thê, ta liền thu dọn đồ đạc
về nhà mẹ đẻ!"
Thạch Lai Phúc vừa thấy nàng dâu thật sự là muốn nổi bão, nhanh chóng ôm lấy nàng: "Vợ, đừng nói lời như vậy, ta thề với trời, tuyệt đối, toàn
tâm toàn ý đối với nàng. Chắc chắn sẽ không lấy bình thê." Tằng Tử Phu
quay đầu lại nhìn vẻ mặt khẩn trương của Thạch Lai Phúc, bĩu môi.
"Hừ, nói thật dễ nghe, nếu ta giống như Nhị đệ muội, không sinh ra hài
tử, đến lúc đó nếu nương để cho ngươi lấy bình thê, ngươi là lấy hay
không lấy hả?"
Thạch Lai Phúc nghe xong, nhíu mày: "Vợ, không cho phép nói bậy!" Tằng
Tử Phu cũng không biết vì cái gì, liền đùa giỡn nổi lên tiểu tính tình:
"Sao không thể nói rồi, ai biết chuyện sau này. Ngươi ngược lại trả lời
cho ta. Thôi, ngươi cũng không cần trả lời ta, nhìn cái bộ dạng nhăn nhó này của ngươi là biết. Vạn nhất ta cũng giống Nhị đệ muội không có hài
tử, ngươi cũng sẽ lấy bình thê." Nói nói, Tằng Tử Phu liền rơi nước mắt.
Thạch Lai Phúc thấy vậy liền khẩn trương lên: "Vợ, vợ ơi nàng sao vậy,
ta không có. Ta thề, cho dù... cho dù vợ không sinh được hài tử, ta
cũng sẽ không cưới bình thê, nương ép buộc cũng không lấy. Dù sao Nhị đệ có hài tử, lão Thạch gia ta coi như là có hậu rồi. Vợ... đừng khóc,
lòng ta đau!"
Tằng Tử Phu hít mũi một cái hỏi: "Thật không?" Thạch Lai Phúc gật đầu
như gà mổ thóc: "Vợ, ta thề với trời, nếu đời này làm ra bất luận chuyện gì thực xin lỗi với vợ, nếu cưới bình thê ta liền không được tốt..."
Tằng Tử Phu che miệng Thạch Lai Phúc, nín khóc cười nói: "Ta tin chàng
rồi! Phúc ca, ta không chịu được phải cùng những nữ nhân khác chia xẻ
một người nam nhân. Nếu như thật có một ngày như vậy, Phúc ca... Ta
thật sự sẽ không sống nổi."
Thạch Lai Phúc nghe xong lời này, lại cam đoan một hồi, liền mang cả tổ
tông nhà mình ra mà thề. Tằng Tử Phu thấy Thạch Lai Phúc quan tâm mình,
cười cười vùi đầu chôn ở trong lòng ngực rộng rãi của Thạch Lai Phúc.
Cảm giác mình thật sự là rất hạnh phúc, cũng không biết hôm nay lại làm
sao vậy, đột nhiên đa sầu đa cảm, buồn lo vô cớ......