Thạch Thúy Cúc, Thạch Lai Qúy là cao cao hứng hứng đón hai phụ tử Lý Quang Xuân, Lý Sở Hà vào nhà. Nhưng qua mấy ngày, trong nội tâm Thạch Thúy Cúc lại bắt đầu không dễ chịu. Vốn tưởng rằng cái tiện nghi Nhị thúc là người hào phóng,
ngươi nghĩ đi, vừa ra tay liền cho năm lượng bạc, mình rất chiêu đãi,
tối thiểu nhất cũng có thể được hai ba lượng, cho dù là chỉ có một hai
lượng?
Nhưng ai biết, chuyển vào nhà mình gần mười ngày, cũng
không có ý tứ cấp cho bạc. Trong nội tâm Thạch Thúy Cúc càng lúc càng
không thoải mái, nương được năm lượng bạc, cũng không có ý định muốn
phân cho nhà mình, không phải là đều để dành cho đại tẩu đi? Buổi tối
nói không ngừng cùng Thạch Lai Qúy chuyện mình hoài nghi.
Sau khi Thạch Lai Qúy nghe xong trong lòng cũng vô cùng khó chịu, theo lý
thuyết mình không nên có chủ ý tham bạc này. Nhưng nếu như nương đều cho đại ca mà nói..., thật sự là quá không công bằng. Hơn nữa vốn cuộc sống của đại ca trôi qua so với mình thì có dư dả, ngay cả xe lừa cũng đều
đã mua. Nhìn nhìn lại chính mình, ngay cả muốn ăn chút thức ăn mặn đều
phải tính toán.
Thạch Thúy Cúc đi ra cửa phòng, ngửi vị thuốc đầy sân, nhíu mày. Lúc trước cho rằng Nhị thúc ít nhiều sẽ cho thêm ‘hào
phóng giúp đỡ’ một chút, cho nên lúc hỏi mình có thể phơi nắng dược liệu trong sân được không, mình ngay cả nghĩ cũng đều không có nghĩ liền
đồng ý. Dù sao sân nhỏ không cũng để không, phơi nắng dược liệu lại
không có gì đáng ngại. Có trời mới biết, mình đối với vị thuốc thật sự
là không chịu được! Nhưng lại nghĩ đến, biết đâu Nhị thúc cao hứng liền
vung cho mình năm lượng bạc thì sao, nhưng ai biết đừng nói năm lượng,
một đồng tiền cũng không có!
Lý Quang Xuân cũng không phải không
có ánh mắt, dù sao làm thái y nhiều năm như vậy, quan lại quyền quý lại
càng gặp nhiều hơn. Mình cũng từng Phú Quý qua, đã từng trôi qua nhiều
cảnh tượng, biết rõ cháu dâu này nghĩ gì, nhưng thật sự là trong túi
thật khó xử! Vì có thể cứu mình ra khỏi đại lao, nhi tử đã bán sạch gia
sản, trên người trong trong ngoài ngoài chỉ còn lại không đến trăm lượng bạc. Đoạn đường trèo đèo lội núi đi đến Thạch gia thôn đã xài không ít
bạc, thật sự là sợ đệ muội chưa từng gặp của mình ghét bỏ, mới lấy ra
năm lượng.
Bạc trong tay mình thật là còn không nhiều lắm rồi,
còn phải mua đất cất nhà cũng cần không ít, coi như là ở nông thôn thì
rẻ hơn, nhưng toàn bộ phải chuẩn bị cho tốt rồi, trên người mình cũng
còn thừa không được mấy lượng. Huống chi con trai độc nhất của mình vẫn
còn chưa cưới vợ, trong lòng mình đối với nhi tử đã là rất áy náy rồi.
Nếu không bởi vì chính mình, nhi tử có tiền đồ tốt, ai...
Thạch Thúy Cúc hai ngày này hữu ý vô ý khóc than tại trước mặt Lý Quang Xuân... Lý Quang Xuân cuối cùng thở dài dốc túi thấy đáy cho Thạch Thúy
Cúc. Thạch Thúy Cúc nghe xong rất là không cho là đúng: "Nhị thúc, ngài
đây là nói cái gì vậy, hình như là cho rằng chúng ta muốn đòi tiền vậy,
thúc đừng có hiểu lầm."
Nét mặt già nua của Lý Quang Xuân cứng
đờ, há hốc mồm cũng không nói gì khác. Lý Sở Hà nhíu mày nói: "Nhị tẩu,
cha ta thật sự nói lời nói thật, có tin hay không là tùy tẩu." Thạch
Thúy Cúc nghi hoặc đánh giá hai người, bĩu môi cũng không nói gì khác
xoay người liền vào phòng. Thạch Lai Qúy nghe xong lời của Thạch Thúy
Cúc liền nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, Nhị thúc lại không nợ chúng ta,
ngươi đừng nhớ thương bạc trong túi người ta." Thạch Thúy Cúc bĩu môi:
"Ở của chúng ta, ít nhiều cũng phải có chút ý tứ chứ, sớm biết như vậy
ta liền không ôm cái việc hầu hạ người này."
Thạch Lai Qúy thở
dài, biết mình không có bản lĩnh làm cho cuộc sống Thạch Thúy Cúc trôi
qua rất là kham khổ: "Thúy nhi, Nhị thúc cũng chỉ ở lại trong nhà chúng
ta thôi, không phải đều đi nhà đại ca ăn cơm sao? Dù sao đất cũng đã
mua, chờ xây xong nhà ở thì dọn đi rồi." Thạch Thúy Cúc ừ một tiếng,
nhưng trong lòng lại là vô cùng mất hứng, ngay cả phòng ở đều có thể
cất, còn kém mấy lượng bạc sao?
Ngày hôm sau, Thạch Thúy Cúc ở
trước mặt Thạch Lý thị, để lộ ra lời nói của Lý Quang Xuân với mình:
"Nương, người nhìn một cái Nhị thúc nói với ta những lời này, hình như
là sợ ta quản tài sản của hắn vậy. Tuy bây giờ cuộc sống của ta và Qúy
ca trôi qua không tốt, ăn cũng không ăn ngon như heo, so ra kém đại tẩu, đối với ngươi cũng sẽ không nhớ thương bạc của Nhị thúc, chút đạo lý ấy ta còn là hiểu."
Thạch Lý thị có chút không kiên nhẫn nghe Thạch Thúy Cúc nói không ngừng, cuối cùng khoát tay nói: "Được rồi, Nhị thúc
ngươi gặp khó khăn mới về ở nông thôn, trên người phỏng chừng cũng không có bạc gì. Năm lượng bạc này chờ phòng ở của Nhị thúc ngươi xây xong
rồi, ta liền đưa trở về cho hắn." Thạch Thúy Cúc không nghĩ tới Thạch Lý thị sẽ nói ra lời này, thật muốn vả miệng mình một cái: "Nương bạc này
còn muốn trả lại cho Nhị thúc?"
Thạch Lý thị ừ một tiếng nói:
"Nhị thúc của ngươi hiện tại cuộc sống khó khăn, tuy ta già rồi nhưng mà ánh mắt ta không mù! Nếu Nhị thúc ngươi thật sự thoải mái, lớn tuổi như vậy rồi mà mỗi ngày vẫn mang theo Sở Hà lên núi hái thuốc sao? Ta hỏi,
nói là chuẩn bị đến thị trấn bán thuốc kiếm tiền, ài."
Thạch Thúy Cúc trộm gà không được còn mất nắm gạo, rầu rĩ không vui trở về hậu
viện, nhìn dược liệu đầy sân, tức không chỗ xả! Ôm một bó dược liệu lớn
đã được phơi nắng tốt đến phòng bếp coi như củi nhóm lửa mà dùng. Lúc
hai cha con Lý Quang Xuân, Lý Sở Hà khiêng dược thảo mới hái trở về,
ngửi được mùi thuốc đầy sân... Nhìn dược liệu sáng nay vừa mới cột
kỹ, chuẩn bị sáng mai đáp xe lừa vào thành bán đã không còn thấy, thở
dài.
Lý Sở Hà nắm chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào Thạch Thúy Cúc mới từ phòng bếp đi tới. Thạch Thúy Cúc sợ run một chút, nhếch miệng
nói: "Đã trở lại, củi trong nhà này ẩm ướt hết rồi, thật sự là không mồi được lửa, ta liền dùng một bó dược liệu, còn đốt rất tốt." Nghe Thạch
Thúy Cúc nói mát, Lý Sở Hà cắn răng: "Chẳng lẽ ngươi không biết đây là
ta và cha ta tân tân khổ khổ mới hái trở về sao?"
Thạch Thúy Cúc
há hốc mồm, cũng biết mình đuối lý, không có nói lời nào xoay người vào
phòng. Lý Quang Xuân thở dài, trên mặt như già thêm vài tuổi... Thật
sự là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh mà! Mình cũng vinh quang nửa đời, đến khi già rồi không chỉ có gặp phải cảnh ngộ tai ương lao ngục, hiện
tại đến ở nông thôn còn phải xem sắc mặt tiểu bối... Ài, áy náy nhìn
Lý Sở Hà, nếu không phải tại mình, chắc hẳn lúc này nhi tử đã vào triều
làm quan rồi!
Thu thập dược liệu tán lạc ở trong sân nói: "Con à, con đi hỏi đại tẩu con một chút có thể mượn viện tử phơi nắng dược liệu hay không?" Lý Sở Hà vâng một tiếng, đi đến Tiền viện. Thấy Tằng Tử Phu đang đùa giỡn với ba đứa bé, liền dừng bước, cũng không biết nên mở
miệng như thế nào. Tằng Tử Phu nghi hoặc nhìn lý Sở Hà hỏi: "Sở Hà, có
chuyện gì không?"
Lý Sở Hà mím môi, mình đã từng ở trong kinh
thành tính ra cũng là quý công tử, khi nào luân lạc tới muốn ăn nhờ ở
đậu rồi, ai. "Đại tẩu, cha ta để cho ta tới hỏi một chút, có thể mượn
Tiền viện để phơi nắng dược liệu hay không, nếu như không thể coi như
xong, coi như ta không có hỏi, ngài vội, ta đi về trước."
Tằng Tử Phu thấy Lý Sở Hà nói xong không đợi mình đáp ứng đã xoay người muốn
đi, cười cười nói: "Đây có là chuyện gì, tùy tiện dùng thôi." Lý Sở Hà
không nghĩ tới Tằng Tử Phu sẽ đáp ứng sảng khoái như vậy: "Đại tẩu, phơi nắng dược liệu có thể sẽ có một chút vị thuốc." Tằng Tử Phu khoát tay
nói: "Ta nghe nói ngửi thấy mùi thuốc đối thân thể mới có lợi?" Lý Sở Hà gật gật đầu: "Đúng vậy, đại tẩu cũng hiểu chút ít dược lý?"
Tằng Tử Phu lắc đầu nói: "Không có, chỉ là Tiểu Diệp Tử ba ngày thì hai ngày phải uống thuốc, cho nên cũng tiếp xúc chút ít." Lý Sở Hà gật gật đầu
nói: "Đại tẩu, thân thể Tiểu Diệp Tử chỉ cần cẩn thận điều dưỡng, sẽ tốt hơn. Mặc dù không thể trừ tận gốc, nhưng mà cùng người thường không có
bao nhiêu khác biệt."
"Cái này còn không phải dựa vào y thuật của Nhị thúc sao? Phúc tử ca của ngươi sắp trở lại rồi, một hồi để cho hắn
giúp ngươi cùng đem dược liệu dời qua." Lý Sở Hà vội vàng khoát tay nói: "Không cần làm phiền Phúc tử ca, cũng không nhiều, ta đây về trước đi
thu thập." Tằng Tử Phu gật đầu cười.
Hậu viện Thạch Thúy Cúc mặc
kệ rồi: "Đây là ý gì, không phải là chỉ dùng chút dược liệu nhóm lửa
sao? Cái này muốn mang đi, vậy không phải đánh vào mặt ta và Qúy ca
sao?"
Lý Quang Xuân nghe Thạch Thúy Cúc phàn nàn, cũng không nói chuyện, Thạch Thúy Cúc thì càng nói càng hăng say, Thạch lai Qúy cũng
nhìn không được, lúc nào thì Thúy Cúc đã thay đổi tánh khí như thế?
Vẫn là câu nói kia, học xong đố kỵ nữ nhân không phải yếu đuối! Nữ tử vừa
thiện lương, lại ôn nhu một khi học xong đố kỵ, phẩm tính cũng cải biến
theo. Hơn nữa tỷ tỷ Thạch Thúy Cúc không phải cái bớt lo, thường thường
nói có nói không cùng Thạch Thúy Cúc. Thạch Thúy Cúc nghe nhiều hơn,
nhìn một nhà Tằng Tử Phu trôi qua càng phát đạt. Cũng không biết đại tỷ
Thạch Thúy Cúc từ nơi này lấy được tin tức, nói là thời điểm lúc trước
Thạch Lai Phúc cưới vợ, là muốn lấy mình! Về sau người làm mai nói Tằng
Tử Phu là có phúc khí, cho nên mới sửa lại là Tằng Tử Phu.
Gia
cảnh Tằng Tử Phu và nhà mình chính là tám lạng nửa cân đều là nghèo khổ! Dựa vào cái gì Tằng Tử Phu có thể trôi qua tốt như vậy? Nếu không phải
Tằng Tử Phu, có lẽ hiện tại chính mình... Ai, mình là đang muốn gì?
Sao có thể sinh ra cái ý nghĩ này? Nhưng mà thời gian ngày từng ngày
trôi qua, vốn tưởng rằng lập gia đình cuộc sống có thể trôi qua tốt hơn, nhưng ai biết cuộc sống vẫn là nghèo khổ giống như ngày xưa. Mà Tằng Tử Phu lại...... Đại tỷ của mình nói hoàn toàn có đạo lý, nên tranh
giành gặp thời vẫn cứ tranh!
"Thúy, đừng nói nữa, Nhị thúc thật
sự là xin lỗi, thúc đừng để trong lòng." Đối với Thạch Lai Qúy khuyên
can, Thạch Thúy Cúc càng thêm tỏ vẻ, khuôn mặt ủy khuất nói: "Ta... Ta đây là trôi qua thế nào? Từ lúc ta bị thương nhi tử không còn, cuộc
sống này liền trôi qua không thuận rồi, ăn không đủ no mặc không đủ ấm,
ta... Ô ô ô ô"
Thấy Thạch Thúy Cúc nháo như vậy, Lý Quang Xuân
và Lý Sở Hà chuyển cũng không phải, không chuyển cũng không phải. Cuối
cùng vẫn là Thạch Lý thị đi ra chửi mắng Thạch Thúy Cúc mới dừng lại:
"Nhị thúc bọn nhỏ, ngài đừng để trong lòng!" Lý Quang Xuân khoát tay
nói: "Là chúng ta thêm phiền toái cho các ngươi, ai."
Tằng Tử Phu thấy vậy thật sự là không tiện xen vào, chọt Thạch Lai Phúc, Thạch Lai
Phúc hiểu rõ gật đầu nói: "Nhị thúc, hai ngày này Tiểu Diệp Tử luôn
không thích hợp, nếu không ngài đến bên này của chúng ta ở đi, giúp đỡ
chúng ta chiếu cố cho Tiểu Diệp Tử?" Tằng Tử Phu tán thưởng nhìn Thạch
Lai Phúc, có tương lai.
Lý Quang Xuân nghe xong gật gật đầu nói:
"Ai... Thật sự là phiền toái." Tằng Tử Phu cười cười nói: "Nhị thúc,
chúng ta là người một nhà không nói lời hai nhà, Tiểu Diệp Tử bên này
vẫn là phải dựa vào Nhị thúc."
"Cháu dâu, điểm ấy ngươi an tâm,
khác không dám nói, Tiểu Diệp Tử liền giao cho ta." Thạch Thúy Cúc lau
nước mắt, đâu đâu cũng thấy ủy khuất nhìn Tằng Tử Phu, bị Thạch Lý thị
liếc mắt trừng trở về, cũng không khóc nháo nữa lôi kéo Thạch Lai Qúy
trở về nhà, trong lòng suy nghĩ, hừ! Vốn tưởng Nhị thúc là kim chủ, trên thực tế lại là cái thùng rỗng, vừa vặn mang đi, giảm bớt ta đây lại
phải hầu hạ.
Nàng cũng không ngẫm lại mình hầu hạ cái gì? Ngược lại, mấy ngày này đều là Lý Sở Hà chẻ củi trong sân.