Trước khi đi, Vương Huyện lệnh sống chết kín đáo đưa cho Lý Quang Xuân, Tằng
Tử Phu mỗi người một thỏi bạc. Tằng Tử Phu và Lý Quang Xuân thật sự là
không lay chuyển được Vương Huyện lệnh, cuối cùng Lý Quang Xuân gật đầu
xem như thu vào. Thạch Lai Phúc vẫn luôn thành thành thật thật đứng ở
một bên rất là giật mình, lần này chính là mười lượng bạc đó! Nương tử
của mình thật là có bản lĩnh.
Ra ngoài nha môn vừa hay nhìn thấy
mấy vị quan sai, Tằng Tử Phu cân nhắc một phen, móc ra một lượng bạc đưa cho quan sai: "Mấy vị quan đại ca, đường xa qua lại khổ cực, chút bạc
này mời các vị đại ca uống rượu, mong đừng ghét bỏ."
Thu bạc xong quan sai nhìn thoáng qua nhau, nói thật ra, người làm việc tại nha môn, vẫn là ít nhiều đều quen mặt, một lượng bạc trong mắt bọn hắn cũng
không tính là cái gì, nhưng thái độ làm việc của Tằng Tử Phu rất là làm
cho người ta hưởng thụ, lúc ban đầu quan sai nói chuyện cợt nhả Tằng Tử
Phu, vừa nhìn cũng là một chuyện bình thường.
Cười cười tiếp nhận bạc nói: "Đại muội tử à, vừa rồi có nhiều đắc tội, ta gọi là Ngưu Đại
Thành, khác không dám nói, ở trong huyện thành này, ít nhiều cũng được
hoan nghênh. Từ nay về sau có gì cần giúp, nói một tiếng, chỉ cần Ngưu
Đại Thành ta có thể, tuyệt đối nghiêm túc!" Tằng Tử Phu cười nói: "Huynh đệ nhà mẹ đẻ của ta đang có tính toán mở gian cửa hàng ở thị trấn, sau
này vẫn là muốn nhờ vào Ngưu Đại ca. Trời cũng không còn sớm, ta còn
nhanh chạy trở về nấu cơm, trong nhà còn có ba đứa hài tử chờ há mồm
đây, có rảnh tới nhà uống trà."
Toàn bộ hành động việc làm của
Tằng Tử Phu đều rơi vào trong mắt Lý Quang Xuân. Lý Quang Xuân âm thầm
gật gật đầu, cháu dâu cả rất là biết làm người, so sánh với đại chất tử
của mình thật đúng là không xứng với người ta, ngược lại cháu dâu cả là
người khéo léo.
Về đến nhà, Tằng Tử Phu vào phòng xem Thạch Lý
thị đang ôm Tiểu Bùn cho ăn cháo. Lúc này ba người Tiểu Bùn, Cỏ Nhỏ,
Tiểu Diệp Tử đã có thể y y nha nha nói chuyện, nhưng mà nói cái gì, vẫn
nghe không được. Tiểu Bùn nhìn thấy Tằng Tử Phu trở về, liền không thành thật rồi, vươn tay với Tằng Tử Phu liền y y nha nha. Tằng Tử Phu xoa
xoa tay, liền tiếp nhận Tiểu Bùn từ trong ngực Thạch Lý thị. Khi hôn một cái thật to trên mặt hắn, Tiểu Bùn cười hề hề cũng hôn Tằng Tử Phu mấy
cái, khiến cho khuôn mặt Tằng Tử Phu đầy nước miếng.
Thạch Lý thị thấy vậy cười nói: "Nhìn xem, Tiểu Bùn của chúng ta vẫn là chỉ hôn với
ngươi." Tằng Tử Phu cười cười: "Nương, ai mà không biết chứ, trong nội
tâm Tiểu Bùn vô cùng ỷ lại nương, nếu nương không ở trước mặt, nó cũng
không chịu ăn cái gì." Thạch Lý thị cười vui vẻ, ai... Đời này của
mình coi như cũng đáng giá, hôm nay cũng có thể hưởng thụ niềm vui con
cháu rồi!
Tằng Tử Phu và Tiểu Bùn chơi đùa một hồi, liền ôm lấy
Cỏ Nhỏ hôn một chút, Tiểu Diệp Tử đang ngủ say sưa ở trên giường gỗ nhỏ. Bởi vì y thuật Lý Quang Xuân rất cao, được hắn điều dưỡng, sắc mặt Tiểu Diệp Tử càng ngày càng phát ra hồng nhuận, nhìn bề ngoài cũng không
thấy được vừa sinh ra đã kém cỏi. Đối với chuyện này, Tằng Tử Phu xem
như an tâm, con người đều có cảm tình, hơn một năm nay, Tằng Tử Phu đều
xem Tiểu Diệp Tử như con của mình sinh ra. Thời điểm mỗi lần Tiểu Diệp
Tử bởi vì bị bệnh mà khóc thở không ra hơi, Tằng Tử Phu cũng đều rơi
nước mắt.
Nhắc tới cũng kỳ lạ, cũng không biết là có phải bởi vì
nguyên nhân Tằng Tử Phu dưỡng thai hay không, Tiểu Bùn và Cỏ Nhỏ đều
hiểu chuyện hơn so với hài tử bình thường nhà người ta. Dưới tình huống
bình thường cũng không khóc không nháo, hơn nữa trong ánh mắt linh động
lộ ra hiểu chuyện! Giống như có thể nghe hiểu lời người lớn nói. Đều nói song bào thai là có tâm linh cảm ứng, người khác tin hay không Tằng Tử
Phu không quản được, nhưng nàng tin.
Lén làm thí nghiệm mấy lần,
phát hiện hai tiểu tử kia rất là hỗ động lẫn nhau, lại vô cùng hòa thuận với Tiểu Diệp Tử. Có một lần Tằng Tử Phu còn nhìn thấy Tiểu Bùn thả món đồ chơi trong ngực cho Tiểu Diệp Tử, Cỏ Nhỏ không có việc gì liền lôi
kéo tay Tiểu Diệp Tử.
Tằng Tử Phu rất cố gắng đảm nhiệm xử lý sự
việc công bằng, hài tử của mình có cái gì thì Tiểu Diệp Tử cũng có.
Nhưng cũng sẽ chú ý đúng mực, sẽ không để cho Tiểu Bùn và Cỏ Nhỏ cảm
giác Tiểu Diệp Tử đối với Tiểu Diệp Tử tốt hơn so với bọn nó. Tằng Tử
Phu cũng biết lúc trước quyết định thu dưỡng Tiểu Diệp Tử của chính mình là xử trí quá mức theo cảm tính, có chút qua loa đại khái. Nhưng mà
Tằng Tử Phu cũng từng cân nhắc qua, không hối hận! Nếu như lại để cho
nàng lựa chọn lần nữa, vẫn sẽ phải làm như vậy, dù sao ở hiện đại được
giáo dục nhiều năm như vậy, Tằng Tử Phu làm không được để cho một tiểu
sinh mệnh vô tội chậm rãi biến mất ở trước mắt chính mình.
Tuy
nhiên, hiện tại tiểu hài tử nhỏ, không nhìn ra manh mối gì, nhưng Tằng
Tử Phu tin tưởng dưới sự dạy dỗ của chính mình, tuyệt đối sẽ không để
cho chuyện không tốt phát sinh!
Cùng Thạch Lý thị nói đại khái sự tình trải qua, đương nhiên Tằng Tử Phu vẫn dấu diếm một ít đoạn, chỉ
nói là Lý Quang Xuân tìm được biện pháp chữa bệnh tốt cho công tử Huyện
thái gia, Huyện thái gia rất vui vẻ liền thưởng cho hai thỏi bạc.
Thạch Lý thị há to miệng, nhìn Tằng Tử Phu đưa tới mười lượng bạc, cầm lên
cắn một cái, xác định là thật sự mới phóng tới trong tay Tằng Tử Phu:
"Tử Phu à, bạc này ngươi giữ, nương tin tưởng ngươi. Việc này cũng đừng
có nói với Nhị đệ ngươi, Thúy Cúc bên kia lại không yên, Nhị thúc ngươi
cũng không phải người lắm miệng. Nghe Phúc tử nói, ngươi tính toán để
cho Tiểu Bùn chúng ta đi đọc sách? Đây chính là cần không ít bạc, cũng
may, Tiểu Bùn còn nhỏ, muốn đi đọc sách tối thiểu nhất phải thêm sáu bảy năm nữa, Sở Hà lại là người có học vấn.
Tại lúc Nhị thúc ngươi
gặp rủi ro chúng ta đưa tay nâng đỡ, nhìn Nhị thúc ngươi lại là người
biết chuyện hiểu lý lẽ, nhất định sẽ nhớ kỹ cái chuyện này. Mặc dù nương chỉ là một lão thái bà ở nông thôn, nhưng mà ít nhiều vẫn thấy rõ thói
đời! Không nhìn xem thời gian này Thạch Lão Cửu luôn chạy qua bên này, ý kia là muốn mời Sở Hà đi qua dạy học cho Tôn Tử của hắn. Về sau Tiểu
Bùn chúng ta, chỉ sợ không thể thiếu thời điểm phiền toái người ta. Từ
lúc ngươi gả vào tới giờ, cuộc sống của Phúc tử trôi qua là càng phát
đạt, ta đập nồi bán sắt cũng sẽ để cho Tiểu Bùn đi đọc sách!"
Tằng Tử Phu gật gật đầu nói: "Nương, đạo lý lớn con đều hiểu, bạc này con
liền để lại cho chính mình, chắc chắn sẽ không phung phí. Còn có, cũng
lập tức tới cửa ải cuối năm rồi, chữ viết của Sở Hà nhất định là rất
đẹp, con tính toán đi thị trấn mua một ít giấy đỏ, cắt tốt rồi để cho Sở Hà viết câu đối, sau đó đến chợ đi bán. Còn có, con thấy ở trong phủ
Huyện lão gia một loại nút thắt, gọi ‘thoát xui’ nói là treo ở trước cửa phòng thì xui xẻo không thể đến thăm. Con còn nhớ bộ dáng, cũng không
có khó khăn để làm, dây đỏ cũng không phải cái gì quý giá, nếu không con gọi Thúy Cúc và Vương tẩu tử cách vách cùng nhau làm một ít? Cùng nhau
đến chợ đi bán?"
Thạch Lý thị nghe Tằng Tử Phu nói xong, gật gật
đầu: "Nhị đệ muội ngươi cũng khéo tay, khó được ngươi còn muốn kéo theo
nhà Nhị đệ ngươi. Việc này một hồi nương đi nói, nhìn xem ý tứ Thúy Cúc
thế nào, nếu nàng nguyện ý, thì mang theo nàng." Tằng Tử Phu cười gật
gật đầu, cái nút ‘thoát xui’? Chẳng qua là một loại kết của Trung Quốc ở hiện đại, ở đây còn không có, chỉ cần nói thấy được ở phủ Huyện lão
gia, dù sao Thạch Lý thị cũng không thể đi chứng thực. Tằng Tử Phu cũng
tự định giá qua, cân nhắc lợi và hại, mới quyết định lần này kéo theo
Thạch Thúy Cúc. Dù sao nàng nhất định là muốn tìm Vương tẩu tử cùng làm
chung, cùng lắm thì tiền vốn của Thạch Thúy Cúc, mình ứng trước là được, chờ kiếm được tiền thì thu hồi lại. Mặc dù cuối cùng tiền vốn Thạch
Thúy Cúc lại cũng không có bao nhiêu, dây đỏ gì đó cũng không phải đáng
giá.
Không đến buổi tối, Thạch Thúy Cúc liền đi tới phòng Tằng Tử Phu, khuôn mặt kích động, Tằng Tử Phu cười cười nói: "Cái nút này đơn
giản, ta suy nghĩ, một bó lớn dây đỏ thì mấy chục văn tiền. Hiện tại
cách phiên chợ lớn cũng khoảng hai mươi ngày, chúng ta coi như là làm
ngày đêm không nghỉ, nhiều nhất có thể làm ra được mấy trăm cái nút. Một bó dây lớn cũng có thể làm được bảy tám chục cái. Vừa rồi ta và Vương
tẩu tử thương lượng qua, chúng ta ba người mỗi người mua một bó dây đỏ,
của ai nấy làm, đến ngày tập hợp đó chúng ta đều đặt vào bán chung, mặc
kệ bán đi được bao nhiêu bạc đều chia đều cho ba người, như thế nào?"
Trong lòng Thạch Thúy Cúc cũng không nắm chắc, cũng không biết cái nút chưa
thấy qua chưa nghe nói qua này có thể bán lấy tiền hay không. Vài chục
văn trong nhà mình cũng lấy ra được, chính là lỡ như không lấy được vốn
gốc về, mình không thể sánh bằng đại tẩu tử cùng Vương tẩu tử, còn không đau lòng chết? Chính là không đi theo cùng làm, nếu là thật sự kiếm
được tiền, mắt mình nhìn thấy còn không hối hận chết? Cúi đầu suy nghĩ
một phen, liều mạng! Nhìn cuộc sống phát đạt của đại ca, đại tẩu bên
này, thật sự là trong nội tâm rất hâm mộ, nếu như sẽ thâm hụt tiền thì
đại tẩu tử cũng sẽ không làm.
"Được, ta nghe đại tẩu. Đại tẩu,
thời gian trước thật sự là trong nội tâm ta không thoải mái, đầu óc cũng loạn, nói chút ít lời không nên nói, đã làm việc không nên làm. Đại tẩu đại nhân đại lượng không so đo với ta, chuyện kiếm tiền còn có thể nghĩ tới ta, đại tẩu ta …" Tằng Tử Phu lắc đầu: "Người một nhà, không cần
phải nói hai lời. Nhưng mà trước tiên ta vẫn phải nói trước, cái nút này giá bán ra là hai văn tiền một cái, nếu bán tốt, vậy chúng ta không sai biệt lắm mỗi người có thể thu lợi trước sau như một là khoảng một trăm
văn gì đó. Nếu như bán không tốt, khả năng vẫn là thất bại vào trong tay mình, nhưng mà tối thiểu nhất sẽ không lỗ vốn, chỉ là kiếm được không
nhiều, vạn nhất không tốt, chúng ta cũng đừng oán giận lẫn nhau?"
Thạch Thúy Cúc liền vội vàng gật đầu đồng ý: "Chút đạo lý ấy ta còn hiểu
được, kiếm sống thôi, lúc nào cùng cũng có ăn có thua, chỉ cần không bồi thường tiền, có thể kiếm chút ít cũng được."
Ngày hôm sau, Tằng
Tử Phu đi tìm Lý Quang Xuân và Lý Sở Hà nói ý nghĩ của mình. Bởi vì buổi tối ngày hôm trước, cha mình đã nói cho mình biết chuyện của đại tẩu
tử, cho nên đối với đại tẩu tử muốn lôi kéo mình viết câu đối, cũng
không có quá mức giật mình. Nhưng mà khi Tằng Tử Phu ở trước mặt Lý Sở
Hà viết xuống mấy chữ, ngược lại Lý Sở Hà kinh ngạc một phen, một lần
nữa đánh giá lại Tằng Tử Phu. Mình đúng thật là đã coi thường nàng, tuy
chữ không có phong phạm đại gia vọng tộc, nhưng mà rất hàm xúc, lại tinh tế, không có vài năm luyện tập thì tuyệt đối là không viết ra được.
Hai người thương lượng xong nội dung câu đối, Tằng Tử Phu cảm thấy vẫn là
mới lạ chút ít mới tốt, hiện tại trên thị trường cũng hơn mười loại câu
đối. Ước lượng câu đối mình bán năm trước, năm nay hẳn là cũng sẽ có,
hai người đều tự suy nghĩ vài cái, cuối cùng định ra sáu loại, một là:
sáu đây là con số thuận, hai là: ổn định hơn nhiều, nhiều quá dễ dàng
làm cho người ta hoa mắt, cũng không phải đẹp.
Lý Sở Hà đương
nhiên không biết Tằng Tử Phu thuận miệng sao chép câu đối của người
khác. Chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, nhìn Tằng Tử Phu ở bên cạnh mình
đang cúi đầu viết chữ, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá, làn da như
tuyết, tóc đen như mực. Dù cho chưa tới khuynh quốc khuynh thành, thực
sự cũng làm cho tâm người ta không khỏi hướng tới. Vốn là giai nhân,
nhưng lại trang điểm sơ sài, nếu như tô son điểm phấn dĩ nhiên là chim
sa cá lặn đi!
Lý Sở Hà lại lắc đầu, trong veo hơn phù dung, vẻ
đẹp tự nhiên, vẫn là không biết còn có loại phấn trang điểm nào thích
hợp với nàng. Trong lòng có loại cảm tình không rõ, lắc đầu, mình đang
muốn cái gì? Nàng chính là biểu tẩu của mình đó! Nghĩ vậy, nội tâm hơi
có chút ít mất mát, nữ tử tài hoa như thế, lại chỉ là hương dã nông phụ? Đâu chỉ đáng tiếc?