Mấy ngày nay, ba người Tằng Tử Phu, Thạch Lai Phúc Tằng Tử Cường tới tới
lui lui chạy đi thị trấn, rốt cuộc tìm được một chỗ ‘cửa hàng mặt tiền’
khiến cho tất cả mọi người hài lòng. Đương nhiên, bây giờ còn không thể
gọi là cửa hàng mặt tiền. Đó là một tòa nhà sát đường hai ngõ ra vào,
tại giao nhau giữa hai con đường, nếu đả thông một mặt tường sát đường,
có thể làm mặt tiền cửa hàng sử dụng.
Mấy người cùng chủ nhà là
lão Chu thương lượng một phen, cuối cùng thống nhất giá tiền mười lượng
bạc một tháng, thuê ít nhất ba năm. Nửa năm kết một lần. Bởi vì muốn dỡ
xuống một mặt tường, trong phòng cũng có chỗ cần phải cải biến, cho nên
lại thêm vào vừa vặn hai mươi lượng bạc để đền bù tổn thất, chủ nhà mới
tính đồng ý. Tằng Tử Phu lại có tầm nhìn, đề xuất muốn ký văn bản. Lão
Chu chủ nhà cũng sợ mấy người Tằng Tử Phu đến lúc đó thuê được nửa năm
không có sinh ý gì sẽ không thuê nữa, cho nên đối với Tằng Tử Phu nói ra muốn ký văn bản ngược lại vô cùng phối hợp. Thậm chí còn nhiệt tình hơn so với Tằng Tử Phu.
Lại không biết, trong nội tâm Tằng Tử Phu lo lắng không yên, sợ chủ nhà thấy nhà mình buôn bán tốt, muốn độc chiếm,
qua nửa năm thì tìm lý do không cho mình thuê. Cho nên khi Tằng Tử Phu
viết lên trên chứng từ câu ‘nếu như một bên tùy ý trái với ước định,
phải bồi thường cho bên còn lại mười lần ba năm tiền thuê’ thì Thạch Lai Phúc và Tằng Tử Cường đều là bị dọa nhảy lên. Một tháng mười lượng bạc, một năm chính là một trăm hai mươi lượng, ba năm nhưng có ba trăm sáu
mươi lượng à! Mười lần chẳng phải là ba nghìn sáu trăm lượng bạc sao?
Nếu lỡ như sinh ý không tốt, mình giao tiền thuê trễ, hoặc là không có tiền giao tiền thuê, vậy ý nghĩa phải bồi thường cho người ta ba nghìn sáu
trăm lượng bạc đó! Đây không phải muốn mệnh mọi người đều lấy ra hả?
Tằng Tử Cường kéo y phục Tằng Tử Phu: "Tỷ, cái này..." Tằng Tử Phu rất là cường ngạnh lắc đầu: "Đệ đệ, làm việc chính là phải chú ý thành tín, nếu không còn làm sinh ý gì? Việc này nghe tỷ tỷ không sai."
Chủ nhà lão Chu nhìn Tằng Tử Phu viết ra chứng từ quả thực càng hoảng sợ,
nhưng trong lòng hắn thật là vui thích. Thanh niên thời nay đều là không biết nặng nhẹ, nếu chứng từ này ký kết xuống, hừ hừ. Đến lúc đó không
đóng nổi tiền thuê, trong lòng hắn cũng hiểu được nhìn bộ dạng ba người
này cho dù bắt vào nhà lao cũng không thường nổi cho mình ba nghìn sáu
trăm lượng, nhưng toàn bộ gia sản ruộng đồng của bọn hắn, mình tuyệt đối lấy được tới tay!
"Ta là không thành vấn đề, rốt cuộc mấy vị có
ký chứng từ này hay không?" Tằng Tử Phu gật đầu: "Đương nhiên ký, nhưng
mà vừa rồi ta quên, còn cần tăng thêm một điều." Chủ nhà lão Chu nhíu
nhíu mày nói: "Tăng thêm cái gì?" Tằng Tử Phu cúi đầu vừa viết lên ‘Nếu
như đang trong kỳ thuê ba năm, chủ nhà bán nhà lấy tiền mặt, trái với
ước định, khoản bồi thường vẫn là do chủ nhà hiện tại là Chu Minh bồi
thường.’ Sau khi chủ nhà lão Chu nhìn, ngược lại do dự một chút, nhưng
hắn nghĩ đến trong vòng ba năm trong nhà khẳng định cũng sẽ không xảy ra biến cố gì. Nên sẽ không thay đổi bán nhà này, liền đồng ý ấn dấu tay
lên, ba người Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc, Tằng Tử Cường cũng ấn dấu
tay lên.
Cất kỹ chứng từ phần mình, chuyện phòng ốc coi như là
định xuống, hiện tại chính là vấn đề sửa sang lại. Tằng Tử Phu suy nghĩ
cân nhắc mọi người vất vả chút, lại thỉnh vài thợ ngoã, thợ mộc tay nghề giỏi trong thôn đến hỗ trợ. Đoán chừng không tới mười ngày có thể hoàn
thành, thị trấn cách trong thôn xa, buổi tối công nhân có thể trực tiếp ở lại hậu viện, đồ làm bếp bên trong phòng bếp cũng đều có đủ, đồ ăn thì
mình làm cũng được rồi.
Lần này mở cửa tiệm, Tằng Tử Phu rút ra
trả trước nửa năm tiền thuê và hai mươi lượng đền bù tổn thất, lập tức
phải đi tám mươi lượng. Trong nhà cũng chỉ còn lại mười lượng bạc rồi,
trong nội tâm nói không đau lòng đúng là lời nói dối! Đáng thương nhìn
mười hai lượng bạc trong tay, Tằng Tử Phu thở dài, tiền này cũng không
giữ được. Sau khi khai trương cần phải mua nguyên liệu nấu ăn cái gì
cũng phải cần bạc, ba mươi lượng trong tay Tử Cường bởi vì lắp đặt thiết bị còn có thỉnh công nhân bạc đều ném vào, Tằng lão đại cũng bổ sung
mười lăm lượng bạc.
Tằng Tử Phu nghĩ nghĩ, ngoại trừ mười lượng
bạc này, lần trước đi huyện nha được Huyện lão gia thưởng, trong nhà chỉ còn lại không đến năm lượng bạc vụn rồi. Đoán chừng chỉ cần không xảy
ra đại sự gì, duy trì một năm cũng sẽ không bị đói. Về điểm này Thạch
Lai Phúc biểu hiện vô cùng tốt, đều theo Tằng Tử Phu.
Đối với
Thạch Lai Phúc yên lặng ủng hộ, trong lòng Tằng Tử Phu vẫn có chút cảm
thấy. Hiện tại Thạch Lai Phúc biến hóa lớn hơn so với trước kia, nghĩ có lẽ tiếp xúc lâu với Lý Sở Hà, cũng học được vài thứ. Ít nhất hiện tại
nhìn thấy người hơi có thân phận cũng sẽ không có vẻ vô cùng câu nệ.
Dù sao muốn ở trong huyện thành mở cửa hàng, hẳn là nên có chút chuẩn bị,
nhưng bây giờ bạc vẫn có hơi chút túng thiếu, thật sự là không cách nào. Tằng Tử Phu vắt hết óc, cũng chỉ có thể đi nhờ vả Trần tiểu thư.
Dựa vào phần thưởng ngọc bội của Trần tiểu thư, Tằng Tử Phu quen thuộc đi
đến tiểu viện Trần tiểu thư ở lại. Trần tiểu thư nhìn thấy Tằng Tử Phu
hơi biểu lộ nhiệt tình: "Mấy hôm không gặp ngươi, lại có phương pháp mới mẻ gì rồi?" Bất kể lúc trước là Nguyệt sự thư hay là xe nôi, đều làm
cho Trần phủ mạnh mẽ buôn bán lời một số. Trong mắt phụ thân mình, càng
phát ra yêu thương đối với mình rồi. Tuy việc thương nhân vốn không nên
để nữ tử làm, nhưng đại ca của mình quả thực là không tốt. Trừ ăn uống
chơi gái đánh bạc ra, cái khác cũng sẽ không. Trông cậy vào hắn kiếm
tiền, còn không bằng trông cậy vào heo mẹ mở miệng nói tiếng người.
Cả ngày từ sáng đến tối chỉ biết dùng tiền, lại phải giải quyết hậu quả
cho hắn, thật không biết ném bao nhiêu bạc rồi. Hiện tại trong phủ đại
bộ phận sổ sách sự vụ cha cũng đã giao cho mình đến xem xét, đại khái
vẫn là để cho cha hài lòng. Nhưng đã có lúc không để cho Trần phủ thu
nhiều tiền rồi, đại ca của mình ở trước mặt mình lại bắt đầu vùng lên.
Tuy hiện tại trên mặt cha vẫn hướng về mình, nhưng một tia thất vọng vẫn để cho mình bắt gặp. Lúc này Tằng Tử Phu có thể tới, vậy thì thật là
tốt quá!
Tằng Tử Phu cười cười đầu tiên là hời hợt nói cho Trần
tiểu thư biết đệ đệ nhà mẹ đẻ của mình mở gian cửa hàng ở thị trấn. Lại
lấy ra một bản vẽ giao cho Trần tiểu thư: "Thời gian này vội vàng, ta
vẫn bận chuyện trong cửa hàng của đệ đệ, thật sự là không kịp làm ra
hàng mẫu, nhưng nghĩ là sẽ được hoan nghênh."
Trần tiểu thư cúi
đầu mở bản vẽ ra, cẩn thận nhìn nhìn, nhíu mày: "Cái này có thể làm được sao?" Tằng Tử Phu khẳng định gật gật đầu: "Đây nhất định là không có
vấn đề, chỉ cần ở đây đóng dây thừng lên, người lôi kéo lôi kéo, cái này sẽ chuyển động. Tiết kiệm sức lực không nói, chính là nếu như so với
quạt cây quạt giấy càng mát mẻ hơn."
"Này cũng là cái đồ chơi mới mẻ, mặc kệ có thể làm được hay không, ngươi cầm một trăm lượng bạc đi.
Về phần cửa hàng huynh đệ nhà mẹ đẻ ngươi, ngươi có thể yên tâm, ta sẽ
đánh tiếng với mọi người." Tằng Tử Phu nắm chặt một trăm lượng bạc trong tay, tạ ơn Trần tiểu thư liền tận lực không làm cho người ta chú ý từ
cửa sau Trần phủ đi ra ngoài.
Cầm ngân phiếu một trăm lượng, vào
tiền trang, thay đổi năm nén mười lượng bạc và năm mươi lượng ngân
phiếu. Dùng vải dầu không thấm nước bao bọc thật kỹ ngân phiếu nhét vào
bên trong áo lót của chính mình. Bước nhanh đi đến cửa hàng đã ra hình
dáng, chào hỏi cùng vài thợ ngoã quen thuộc từ Thạch gia thôn mời đến
liền vào hậu viện lôi Tằng Tử Cường đang mài cái bàn và Thạch Lai Phúc
đang giúp ở một bên.
Đến cửa huyện nha môn, Tằng Tử Phu tiến lên
nói: "Hai vị quan đại ca, không biết Ngưu Đại ca đang có ở bên trong hay không?" Hai người gác cửa đánh giá Tằng Tử Phu, không kiên nhẫn nói:
"Ngươi là ai?" Tằng Tử Phu móc ra một lượng bạc vụn kín đáo đưa cho quan sai mở miệng nói chuyện: "Quan đại ca, giúp đỡ chút."
Quan sai
thu bạc cười cười: "Ngươi ở đây chờ đi." Không lâu lắm thì Ngưu Đại
Thành liền đi ra, nhìn thấy Tằng Tử Phu nói: "Đại muội tử, là ngươi à,
tìm ta có chuyện gì?"
Tằng Tử Phu cười nhỏ giọng nói cùng Ngưu
Đại Thành: "Ngưu Đại ca, ở đây không tiện nói chuyện không, hiện tại
ngài..." Ngưu Đại Thành hiểu ý gật đầu: "Đi, chúng ta đi tới tiệm ăn
nhỏ phía trước, Ngưu ca ta làm chủ. Đây là Đại muội phu hả, còn đây là?" Thạch Lai Phúc đứng ở một bên gật gật đầu, Tằng Tử Phu cười cười giới
thiệu: "Đây là huynh đệ nhà mẹ đẻ ta, Tằng Tử Cường."
Con ngươi
Ngưu Đại Thành đảo một vòng, vỗ vỗ cái ót: "Coi cái trí nhớ kém của ta
đây, nhớ rồi, nhớ rồi, lần trước đại muội tử nói nhà mẹ đẻ ngươi có một
huynh đệ muốn mở gian cửa hàng tại thị trấn đúng không? Như thế nào? Tìm được chỗ chưa?" Tằng Tử Phu gật gật đầu nói: "Đang sửa chữa lại, xem
chừng mấy ngày nữa chọn được thời gian là có thể khai trương, đến lúc đó còn muốn phiền toái Ngưu Đại ca đi cổ động một chút." Ngưu Đại Thành
khoát tay nói: "Đây đều là việc nhỏ, Đại muội tử có gì cần Ngưu Đại
Thành ta cứ mở miệng nói một tiếng, Ngưu ca của ngươi là người thống
khoái, không thói quen xiêu vẹo hỗn loạn."
Tằng Tử Phu gật gật
đầu thuật lại lo lắng cùng với ý tứ của mình nói một lần với Ngưu Đại
Thành. Ngưu Đại Thành gật gật đầu nói: "Điểm ấy muội tử liền yên tâm đi, vị trí bên kia đúng lúc là giao giữa hai con phố, theo lý thuyết, ai
cũng sẽ không đi trông nom. Nhưng nếu muội tử ngươi vẫn còn có dư, tốt
nhất đều lên tiếng kêu gọi cả hai con đường, như vậy cũng an tâm không
phải sao?"
Tằng Tử Phu liền vội vàng gật đầu: "Đây không phải
muốn mời Ngưu Đại ca hỗ trợ dẫn đường tiến cử sao?" Ngưu Đại Thành đồng
ý: "Cái này thì có vấn đề gì, muội tử, ngươi định thời gian, khác không
dám nói, về Vương Thuận Tử và Triệu Lục Tử chút mặt mũi ấy vẫn có thể
bán cho đại ca của ngươi là ta!" Tằng Tử Phu và Tằng Tử Cường, Thạch Lai Phúc thương lượng một chút rồi nói: "Ngưu Đại ca, cửa hàng chúng ta đại khái còn khoảng năm ba ngày nữa là có thể thu thập xong. Nếu không ta
liền định đến sáu ngày sau đến trong cửa hàng chúng ta vậy, cũng thuận
tiện thỉnh Ngưu Đại ca cùng hai vị kia đến nếm thử tay nghề cửa hàng
chúng ta, về sau còn muốn thỉnh nhiều cổ vũ hơn."
Ngưu Đại Thành
gật đầu đồng ý, Tằng Tử Phu móc ra nén bạc mười lượng kín đáo đưa cho
Ngưu Đại Thành. Ban đầu Ngưu Đại Thành chết sống không chịu nhận, về sau liền ỡm ờ thu vào trong lòng ngực của mình. Nụ cười trên mặt cũng thật
hơn nhiều, vỗ bộ ngực cam đoan có hắn thì sẽ không có ai dám đi tìm cửa
hàng các ngươi gây phiền toái.
Xong xuôi chuyện này, Tằng Tử Phu
thở dài một hơi, cái này gọi là Diêm Vương dễ gạt gẫm, tiểu quỷ khó chơi mà! Lại cẩn thận kiểm tra đồ đạc lắp đặt vào nhà, nhất là thang trượt
Tằng Tử Cường đã làm. Hầu như mỗi một chỗ Tằng Tử Phu đều sờ lên, sợ ở
đâu trượt không trơn tru, về sau thời điểm tiểu hài tử ở phía trên chơi
đùa, va chạm bị thương.
Tằng Tử Phu đứng dậy, vỗ mạnh lên trên
trán của mình, tự nhủ: "Nhìn xem, trí nhớ của mình!" Liền kêu Thạch Lai
Phúc, để cho hắn đi với mình đến chỗ Lệ đại nương giảm bớt một ít vải
bố, bỏ thêm vào ít bông tốt, chuẩn bị đến lúc đó đệm ở phía dưới thang
trượt, như vậy hài tử chơi càng thêm an toàn. Nhưng mà nhìn vải bố thật
sự là quá không hòa hợp cùng thang trượt rồi. Cuối cùng lại đi cắt vài
thước vải bông tinh khiết, lót lên trên nệm vải bông, như vậy cũng dễ
giặt tẩy, nhìn cũng thuận mắt.
Tằng Tử Cường ở một bên nhìn tỷ tỷ mình giúp đỡ chính mình bận đến bận đi, trong lòng thực cảm động. Tiền
này là tỷ tỷ ra nhiều nhất, việc cũng là tỷ tỷ chạy trước chạy sau, nghe nói bởi vì em bạn dâu của tỷ tỷ mang thai, công việc trong nhà cũng đều là một mình tỷ tỷ làm. Cuối cùng trên phương diện phân chia tiền lời
vẫn như lúc trước tỷ tỷ đã nói, hai người chia đôi! Theo lý thuyết, tỷ
tỷ là nên chiếm nhiều hơn, nhưng thật sự mình không thể lay chuyển được
tỷ tỷ mình. Tỷ phu lại là người thành thật, cũng không có biểu hiện ra
nửa điểm không cam tâm tình nguyện. Trong nội tâm Tằng Tử Cường âm thầm
quyết định về sau trong một nửa mình được chia sẽ lấy ra một phần để
dành cho tỷ tỷ. Tỷ tỷ không cần, về sau chờ Tiểu Bùn trưởng thành, mình
sẽ cho Tiểu Bùn!