Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Chương 55: Nhỏ máu nghiệm thân



"Nương tử, cũng đã hơn nửa năm, không có tin tức gì của Sở Hà cũng không biết hiện tại đã đến kinh thành chưa." Tằng Tử Phu lau tay, quay đầu cười cười với Thạch Lai Phúc: "Không có tin tức chính là tin tức tốt, Sở Hà thông minh như vậy, nhất định là có thể thi đậu, có lẽ cũng nên đến kinh thành rồi. Tính tính thời gian tháng sau chính là cuộc sát hoạch khoa cử, hai ngày này nghe Lý Nhị ca nói, Nhị thúc thường lấy ra quần áo trước kia Sở Hà mặc mà ngẩn người, ai, cũng khó trách Nhị thúc."

Thạch Lai Phúc gật gật đầu: "Ài, tốt xấu cũng có thể viết về một phong thơ, báo bình an chứ! Thật là làm cho người ta sốt ruột." Tằng Tử Phu chỉ là cười cười lắc đầu, trong lòng suy nghĩ, tình thế như vậy, khắp nơi đều là nạn dân. Mặc dù có sai người báo tin, có thể đến được hay không cũng không nhất định đâu, hơn nữa đầu năm nay muốn nhờ người mang thư hồi âm, so với lên trời còn khó hơn.

Gần đây Tiểu Bùn, Cỏ Nhỏ, còn có Tiểu Diệp Tử rất mê Tiểu Thạch, thích nhất là trêu chọc cho Tiểu Thạch khóc, sau đó ba tên tiểu tử phúc hắc kia an vị ở bên cạnh cười, bị Tằng Tử Phu bắt được nhiều lần. Mỗi lần đều muốn răn dạy ba cái bánh bao một trận, nhưng người xưa nói rất hay ‘cẩu không đổi được ăn cứt’ cái bụng đen tối của ba bánh bao tuyệt đối là đánh xong liền quên đau. Cũng may Thạch Thúy Cúc vẫn bận chuyện điểm tâm cho ‘Ăn uống chơi bời’, hiện tại chuyện chạy qua chạy lại đưa hàng đều đặt ở trên người Thạch Lai Qúy, suốt ngày bận rộn, Tiểu Thạch cũng là đi theo bên người Thạch Lý thị, thời điểm bình thường Tằng Tử Phu không bận rộn cũng sẽ trông nom một chút.

Tằng Tử Phu và Thạch Lai Phúc còn chưa có vào nhà chợt nghe được tiếng khóc ‘rõ to’ của Tiểu Thạch chúng ta... Nương theo đó là tiếng cười khanh khách của ba cái bụng phúc hắc. Tằng Tử Phu tức giận đẩy cửa, vừa định giáo dục ba cái bụng phúc hắc, lại nhìn thấy Thạch Lý thị đang ở trong phòng cười xem náo nhiệt. Tiểu Bùn mắt sắc nhìn thấy Tằng Tử Phu, le lưỡi về phía Cỏ Nhỏ, Tiểu Diệp Tử liền nhào tới Thạch Lai Phúc: "Cha, cha giơ cao cao!"

Thạch Lai Phúc cười tiếp nhận Tiểu Bùn, giơ cao vài cái. Cỏ Nhỏ lôi kéo Tiểu Diệp Tử cũng chạy chậm đến trước mặt Thạch Lai Phúc yêu cầu giơ cao cao. Vốn Tiểu Thạch đang gào khóc, con mắt còn vương nước mắt cũng cười khanh khách theo. Tằng Tử Phu quả thực cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng vỗ xuống mông nhỏ của Tiểu Bùn: "Vừa khi dễ đệ đệ có phải không?"

Tiểu Bùn cười nói: "Mới không có, chúng con đang chơi cùng đệ đệ." Cỏ Nhỏ, Tiểu Diệp Tử cũng gật đầu thề son sắt. Tằng Tử Phu giả bộ tức giận nói: "Làm sao chơi như vậy được? Để cho tiểu đệ đệ phải khóc." Tiểu Bùn chu miệng nhỏ lên, chạy đến trước mặt Thạch Lý thị lên án nói: "Bà nội, nương có đệ đệ thì không thích Tiểu Bùn, bà nội."

Thạch Lý thị cười vỗ vỗ phía sau lưng Tiểu Bùn, nói với Tằng Tử Phu: "Hài tử đang đùa thôi, tiểu hài tử không thể nuông chiều, khóc nhiều vài tiếng dễ nuôi sống." Còn có cách nói này? Tằng Tử Phu nghi hoặc nhìn mắt Thạch Lai Phúc, Thạch Lai Phúc cũng không hiểu. Cỏ Nhỏ lôi kéo Tiểu Diệp Tử, ngửa đầu nói: "Nương, chúng con thật sự đang chơi cùng tiểu đệ đệ, chỉ có điều mỗi lần nương đều nhìn thấy tiểu đệ đệ khóc, không thấy được tiểu đệ đệ cười nha. Tiểu đệ đệ chỉ biết khóc cùng cười, tất cả cùng chơi với tiểu đệ đệ, chỉ có thể chơi tới khi nó khóc, hoặc là cười đùa, chúng con cũng không còn biện pháp. Chẳng lẽ nương có phương pháp xử lí khác sao?"

Tằng Tử Phu nghe xong, đau đầu xoa xoa mi tâm, điều này làm sao mình trả lời đây? Tiểu Diệp Tử cũng lôi kéo quần áo Tằng Tử Phu mềm mại dịu dàng nói: "Nương, chúng con thật sự đang chơi cùng đệ đệ." Tằng Tử Phu thấy vậy cũng không biết nên nói cái gì, Thạch Lý thị cười nói: "Được rồi, được rồi, có chút chuyện, không phải còn có ta đang ở đây sao? Có ta nhìn, ngươi còn lo lắng gì nha."

Tằng Tử Phu cười nói: "Chỉ sợ nương quá cưng chìu ba cái bánh bao." Thạch Lý thị hôn Tiểu Bùn một cái nói: "Đây là cháu ngoan của ta, ta có thể không cưng chìu sao."

Tiểu Bùn thấy Tằng Tử Phu muốn đi phòng bếp nấu cơm, vội vàng từ bên người Thạch Lý thị chạy tới: "Nương, Tiểu Bùn muốn ăn thịt thịt." 

Tằng Tử Phu nhìn khóe miệng sắp chảy nước miếng của Tiểu Bùn, cười chỉ chỉ lên trán Tiểu Bùn nói: "Nhìn một cái, ngươi là con sâu tham ăn, hôm nay chúng ta ăn cá, sáng mai ăn thịt thịt ngon có được không?" Tiểu Bùn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cá cũng là thịt thịt cho dù không có hồng thịt thịt ăn ngon. Nhưng mà hôm nay có thể ăn thịt thịt cá, ngày mai ăn hồng thịt thịt nữa, đó chính là hai ngày đều có thể ăn thịt thịt, liền vui vẻ gật đầu, lộ ra một cái răng khểnh.

Đến buổi tối, Thạch Thúy Cúc, Thạch Lai Qúy vội vàng đánh xe lừa Thạch Lai Phúc trở về nhà. Hôm nay đúng lúc là ngày cuối tháng phát ra tiền tiêu vặt hàng tháng, hai người lập tức liền có hai lạng bạc, đây là khái niệm gì? Trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ, mua chút ít kẹo, lại cắt nửa cân thịt heo đưa tới.

Tằng Tử Phu nhìn thấy vội vàng tiếp đón: "Đồ ăn vừa xong, rửa tay đi rồi chúng ta ăn cơm." 

Thạch Thúy Cúc đưa đồ cho Tằng Tử Phu: "Mấy ngày nay Tiểu Thạch nhà chúng ta đều làm phiền đại tẩu rồi, lát nữa hầm cách thủy chút thịt cho ba bánh bao bữa ăn ngon." 

Tằng Tử Phu rất tự nhiên tiếp nhận nói: "Thật là khéo quá rồi, mới vừa rồi, mấy con mèo nhỏ tham ăn làm rùm beng muốn ăn thịt, vừa đáp ứng sáng mai làm cho, giờ ngươi lại đưa đến đây, ha ha, quá tốt rồi, ở ‘Ăn nhậu chơi bời’ thì sao?"

Thạch Thúy Cúc gật gật đầu: "Đúng vậy, hiện tại cuộc sống tốt hơn một chút rồi, lúc này sinh ý cũng khá hơn, hôm nay khách đến quán ăn chính là không còn chỗ ngồi." 

Tằng Tử Phu gật gật đầu: "Có cái gì muốn nói với ta à."

Thạch Thúy Cúc cười gật gật đầu. Thạch Lai Qúy đã ngồi ở trên bàn cơm cho rót Thạch Lai Phúc một ly rượu: "Ca, hai huynh đệ ta đã mấy hôm không uống rồi, hôm nay không say không về."

Thạch Lai Phúc nhìn đệ đệ nhà mình như thế, trong nội tâm cũng thực vui vẻ! Thạch Lý thị nhìn ở trong mắt, đối với Tằng Tử Phu càng coi trọng, một chút không vui đối với chuyện Tằng Tử Phu dạy học cuối cùng cũng tan thành mây khói.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, lại xảy ra chuyện! Đến hơn nửa đêm, Thạch Hoa Lan quần áo không chỉnh tề lôi kéo Lý Lỗi, Lý Nguyệt khóc gõ cửa. Mất hơn nửa ngày cuối cùng cũng rõ ràng mọi chuyện! Tằng Tử Phu nhìn cả người Thạch Hoa Lan đang bệnh thương hàn thì trong lòng thực tức giận. Lý Bảo Quế kia nhìn là người thành thật sao lại làm ra chuyện không phải việc người làm!

Ai, thì ra trước đó vài ngày, biểu tỷ ở xa của Lý Bảo Quế tới tìm nơi nương tựa. Thạch Hoa Lan nhìn bộ dạng biểu tỷ Lý Bảo Quế gầy yếu, liền nổi lòng trắc ẩn, nghĩ thầm đều là thân thích, nào có không đạo lý không giúp, liền để cho Lý Bảo Cầm ở lại, lần này liền xem như là dẫn sói vào nhà rồi!

Từ sau khi Lý Bảo Cầm đến ở, không biết vì sao Lý Bảo Quế thường thường vì một ít chuyện nhỏ lại cãi nhau với Thạch Hoa Lan. Lúc như vậy Lý Bảo Cầm liền ở một bên khuyên, làm cho Thạch Hoa Lan như tìm được tri kỉ có thể tâm sự rồi. Mới ban đầu Thạch Hoa Lan cũng không có cảm thấy cái gì, về sau cảm giác, cảm thấy trong lúc đó Lý Bảo Quế và Lý Bảo Cầm có chút vấn đề, nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng là biểu tỷ đệ. Bởi vì cả nhà Lý Bảo Cầm gặp nạn hạn hán đều chết hết, trên đường đi chắc là ăn nhiều khổ. Nghe ý tứ của Lý Bảo Quế, năm đó nhà Lý Bảo Cầm giúp đỡ bên này không ít, nên tất cả cũng không có nghĩ sâu.

Nhưng ai có thể biết rõ! Buổi tối Lý Bảo Quế trở về, đi theo phía sau là Lý Bảo Cầm, nhất định phải cùng hai hài tử nhỏ máu nghiệm thân. Tuy Thạch Hoa Lan phẫn nộ, nhưng vì chứng minh trong sạch cũng đáp ứng. Nhưng ai biết lúc này máu hai đứa Lý Lỗi và Lý Nguyệt lại không hòa hợp cùng máu của Lý Bảo Quế!

Lúc ấy Thạch Hoa Lan liền choáng váng, cũng không biết biện luận như thế nào, ngay tại thần sắc cười nhạo của Lý Bảo Cầm đã bị Lý Bảo Quế đuổi ra khỏi nhà ngay trong đêm. Tằng Tử Phu nghe xong, thở dài, ở cổ đại chỉ biết là nhỏ máu nghiệm thân, lại không biết mặc dù nhóm máu không giống nhau thì cho dù là chí thân cũng sẽ không hòa vào nhau, tại cổ đại sẽ bị hoài nghi bất trinh. Vận khí tốt, hài tử theo nhóm máu của cha, thì cũng không sao, mà như Thạch Hoa Lan như vậy là vận khí không tốt, vậy chỉ có thể lưng mang thanh danh bất trinh mà qua cả đời......

Cô nương nhà mình, mình còn không rõ ràng sao, Thạch Lý thị khóc mắng Lý Bảo Quế không phải thứ tốt! Nhưng cũng chẳng ích gì, cuối cùng chỉ có thể ôm Thạch Hoa Lan đang thống khổ, trong miệng nói không ngừng ‘vì sao dung không được’ ‘vì sao dung không được’.

Tằng Tử Phu thở dài, khuyên vài câu, liền lôi kéo hai đứa Lý Lỗi, Lý Nguyệt đã bị dọa ngốc vào nhà, dỗ đi ngủ.

Nhưng ai biết sự tình còn chưa có xong. Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Lý Bảo Quế, Lý Bảo Cầm dẫn theo vài thanh niên cường tráng hùng hổ chạy đến Thạch gia, muốn giao Thạch Hoa Lan ra, muốn dìm lồng heo! Sắc mặt Thạch Hoa Lan như tro tàn, Thạch Lai Phúc mắng câu thô tục, mang theo Thạch Lai Qúy vào phòng bếp cầm lấy dao phay liền xông ra ngoài. Tằng Tử Phu thấy vậy thật sự là sợ xảy ra chuyện, để cho Thạch Thúy Cúc trông coi Thạch Hoa Lan rồi chạy theo ra ngoài.

Nhà lão Vương ca cách vách cũng cầm gậy gộc chạy ra. Lúc này đã nhìn ra chỗ tốt Tằng Tử Phu dạy học rồi, vài láng giềng ở gần đó cũng đều tự cầm ‘vũ khí’ tiện tay trong nhà vọt ra. Lý Bảo Quế thấy vậy cùng vài thanh niên liếc nhau một cái, cũng không dám vọt vào bên trong. Thạch Lai Phúc cắn răng nói: "Tỷ phu, ngươi khi dễ lão Thạch gia chúng ta là quả hồng mềm? Ngươi cũng không hỏi thăm một chút! Liền dám đến đây quấy rối? Tỷ của ta là người gì, ngươi còn không biết sao? Tỷ của ta trừ ngươi ra đã cùng tiếp xúc qua với nam nhân nào? Vậy mà ngươi lại hoài nghi tỷ của ta làm chuyện có lỗi với ngươi, ngươi còn là con người sao?"

Lý Bảo Quế nghe xong lời Thạch Lai Phúc nói, cũng có chút nghĩ mà sợ, nhưng bị nóng giận che mắt: "Lai Phúc, nếu tỷ ngươi không có làm chuyện có lỗi với ta, vì sao máu của ta và hai cái dã chủng không hòa tan? Ta làm cháu con rùa đen nhiều năm như vậy, nuôi hai cái dã chủng, đừng tưởng rằng Thạch gia các ngươi có chỗ dựa, thì ta dễ khi dễ rồi! Coi như là náo đến Huyện lão gia, ta cũng cần câu trả lời thỏa đáng."

Thấy hai phe muốn đánh nhau, Tằng Tử Phu cắn răng đứng dậy: "Lý Bảo Quế, vốn là không có phần để cho phụ nhân như ta đây nói chuyện. Nhưng có vài câu ta lại muốn nói một chút, cái chuyện nhỏ máu nghiệm thân tuyệt đối là lời nói vô căn cứ! Phải hiểu được máu hài tử có thể hòa tan cùng với máu của nương, thì không hòa tan cùng với cha. Đương nhiên còn có máu vài hài tử đều có thể hòa tan cùng rất nhiều người."

Tiếng nói vừa dứt, một nữ tử có cách ăn mặc trang điểm xinh đẹp liền đứng dậy, Tằng Tử Phu vừa nhìn một chút thân quần áo, đó không phải là thời điểm lễ mừng năm mới nhà mình đưa qua đấy sao? Trong nội tâm càng mắng Lý Bảo Quế một trận. Lý Bảo Cầm cười nói: "Đại muội tử, ngươi nói cái gì đâu rồi, khi chúng ta dễ gạt gẫm? Nhỏ máu nghiệm thân, từ xưa đến nay đều là như thế, ngươi nói lời nói vô căn cứ, hừ, thật đúng là buồn cười."

Tằng Tử Phu nắm chặt nắm tay nói: "Được, có dám thử xem hay không?" 

Lý Bảo Quế cắn răng: "Ngươi nói thử làm sao!" 

Tằng Tử Phu để cho Thạch Lai Qúy mang tới mười cái chén, lại mượn vài cái chén từ nhà lão Vương cách vách, bày ra trên bàn, nói với vài hài tử bởi vì đọc sách mà đang vây ở chung quanh: "Ai nguyện ý nhỏ vào trong chén một giọt máu?"

Đều là đệ tử Tằng Tử Phu, nhỏ một giọt máu cũng không phải đại sự gì, cả đám đều ầm ĩ cam tâm tình nguyện, mấy người cha mẹ của hài tử cũng đồng ý. Không lâu lắm thì trong từng chén của mười cái chén đều nhỏ một giọt máu. Tằng Tử Phu để cho Lý Bảo Quế nhỏ máu vào trong từng cái chén này, trong lòng suy nghĩ ta cũng không tin, nhiều người như vậy cũng không có nhóm máu giống với Lý Bảo Quế!

Kết quả là có thể nghĩ, trong mười cái chén này, có chín cái chén đều hòa tan cùng với máu của Lý Bảo Quế rồi. Tằng Tử Phu đắc ý cười nhạo nhìn sang Lý Bảo Quế: "Không phải ngươi muốn nói chín hài tử này đều là chủng của ngươi đi!" Khiến cho Lý Bảo Quế á khẩu không trả lời được. Lý Bảo Cầm chọt Lý Bảo Quế, trong nội tâm Lý Bảo Quế cũng có chút sợ. Lý Bảo Cầm cắn răng tự mình lấy ra hưu thư từ trong túi quần Lý Bảo Quế, ném xuống đất: "Đây coi như là chứng minh gì, vậy cũng không thể chứng minh hài tử là của biểu đệ ta!"

Thạch Lai Phúc nghe xong lời này muốn động thủ, đúng vào lúc này, Thạch Hoa Lan được Thạch Thúy Cúc dìu đi ra, run rẩy chỉ vào Lý Bảo Quế: "Ngươi là thứ không có lương tâm, lúc đầu ta chính là mắt bị mù mới thu lưu cái hồ ly tinh này. Ngươi vì muốn cùng nàng ta song túc song phi (cặp thành đôi), không quan tâm ta cũng được đi, nhưng sao lại nói Lỗi và Nguyệt không phải con của ngươi, còn mắng bọn nó là dã chủng. Ngươi bị mỡ heo làm mờ mắt hay sao? Sao ngươi không ngẫm lại, Lỗi và ngươi giống như một cái khuôn mẫu khắc ra, sao còn có thể là dã chủng?"

Lý Nguyệt và Lý Lỗi ngay tại sau lưng Thạch Hoa Lan, nhìn chằm chằm vào Lý Bảo Quế. Hận ý trong mắt chúng làm cho nội tâm Tằng Tử Phu run lên. Lý Bảo Quế nói không ra lời, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tương tự với mình, trong nội tâm cũng tỉnh táo lại, vừa muốn mở miệng. Thạch Hoa Lan liền cắt đứt, cong eo nhặt ‘hưu thư ’lên: "Các ngươi cút đi, cái hưu thư này ta lấy rồi, nhưng các ngươi không thể giội nước bẩn lên trên người của ta! Không thể oan hài tử của ta." Nói xong câu đó Thạch Hoa Lan ôm đầu Lý Lỗi, Lý Nguyệt khóc rống lên. Lý Bảo Cầm muốn nói vài câu nhưng nhìn Thạch Lai Phúc nắm chặt dao phay tay nổi gân xanh, nuốt nước bọt, lôi kéo Lý Bảo Quế đi.

Vài láng giềng có quan hệ tốt đều tới khuyên, cùng nhau mắng chửi Lý Bảo Quế không phải thứ tốt gì. Đương nhiên ở đâu cũng đều không thể thiếu ‘kẻ vui sướng khi người gặp họa’ đến xem náo nhiệt, nhưng những người này cũng không dám biểu hiện trên mặt. Dù sao hiện tại Thạch gia và Lý Quang Xuân thực thân thích, ai cũng không muốn rước họa vào thân. Hơn nữa bình thường Thạch gia có cách đối nhân xử thế đều không tệ, cũng không có bởi vì Lý Quang Xuân mà làm ra chuyện ỷ thế hiếp người, thanh danh cũng tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.