Mọi chuyện lo liệu không được tính là quá thuận lợi, hiện tại phòng ốc ở kinh thành rất là eo hẹp. Nhận được tin cũng không chỉ có Thạch Thúy Cúc bên này, vốn ba trăm lượng có thể mua lại tòa nhà, cuối cùng lại xào đến gần năm trăm lượng. Mặc dù năm trăm lượng này thì trong tay Thạch Thúy Cúc vẫn có, nhưng mà nếu bỏ ra chính là ‘thương gân động cốt’ rồi, cũng không còn bao nhiêu tiền mặt, sợ là không đủ bạc để sửa chữa trang hoàng lại.
Cái này xem như hai người Thạch Thúy Cúc Thạch Lai Qúy ưu sầu muốn hỏng người, nếu nói không mua, vậy thì thật là không nỡ, hiện tại cũng bán được giá này, sau này làm sao còn có thể thấp hơn so với bây giờ? Nhà cửa chính là càng ngày càng cao.
Tằng Tử Phu thấy Thạch Thúy Cúc một bộ dáng sầu mi khổ kiểm, không phải là không muốn giúp, chỉ là tiền của tửu lâu ở bên này còn chưa có trả lại cho đại tỷ phu. Tuy nói người ta không cần gấp, nhưng mà một ngày còn chưa trả xong, là một ngày Tằng Tử Phu không yên lòng. Tuy rằng hiện tại buôn bán thịnh vượng, nhưng là ai có thể biết trước được, nếu một khi chiến tranh nổ ra, sau này nạn dân đều chạy đến kinh thành, sẽ là quang cảnh gì? Làm thế nào cũng cũng phải lo lắng cho mình một phen, dù sao còn có mấy đứa hài tử phải ăn cơm.
Hơn nữa, Thạch Thúy Cúc ở bên kia sợ là đủ bạc rồi, tiền thu quán lẩu Qúy kí mỗi tháng, lợi nhuận thuần cũng có một hơn một trăm lượng bạc, nghĩ vậy, Tằng Tử Phu cũng ngậm miệng lại.
Cuối cùng Thạch Thúy Cúc cắn răng một cái, mua! Thạch Lý thị thấy vậy cũng không nói gì, lấy ra một trăm lượng bạc, ở trước mặt Tằng Tử Phu, Thạch Lai Phúc giao cho Thạch Thúy Cúc: “Tử phu, Phúc tử à, đừng trách nương bất công, cuộc sống của đệ đệ con không tốt như các con, mua phòng ốc lại là chuyện lớn, ai... nương...”
Tằng Tử Phu hiểu được lời này là nói cho mình nghe, nói thật ra đối với chuyện Thạch Lý thị cho Thạch Lai Qý bạc, trong nội tâm Tằng Tử Phu không có nửa phần là không thoải mái, trên mặt cười cười: “Nương, nhìn ngài nói vậy làm chi, nếu không phải bây giờ còn thiếu bạc ở bên đại tỷ phu, con cũng lấy bạc ra, sao có thể để ngài ưu ái đâu.”
Thạch Lý thị thấy Tằng Tử Phu nói như vậy, tâm cũng an tâm xuống, nói thẳng Tằng Tử Phu là có hiểu biết. Tằng Tử Phu cười cười, cũng không có nói gì khác. Vẻ mặt Thạch Thúy Cúc cảm tạ đối với Tằng Tử Phu, Tằng Tử Phu an ủi vỗ vỗ tay Thạch Thúy Cúc: “Thúy Cúc, chúng ta trong những năm này, ngươi còn không rõ ràng sao? Đừng để ở trong lòng, lần này đại tẩu thật sự là không thể giúp rồi, đây là vốn riêng của ta, không nhiều lắm, chỉ có năm mươi lượng. Đại tẩu ta cũng nói rõ với ngươi, Đại tỷ, nhị tỷ của ta mua phòng ốc ta cũng lấy ra năm mươi lượng cho mỗi người, ngươi cũng không thể ngại ít. Ma Lạt Thang của huynh đệ nhà mẹ đẻ của ta, hiện tại kiếm sống cũng không kém, ta lấy phần được chia cũng coi như không tệ.” Những lời cuối cùng này, Tằng Tử Phu là nói cho Thạch Lý thị nghe.
Hiển nhiên Thạch Lý thị nghe xong câu nói sau cùng, trên mặt trở nên tốt hơn, nếu không trong nội tâm sợ là cảm thấy Tằng Tử Phu cho bạc về phía nhà mẹ đẻ, dù sao năm mươi lượng một nhà, chính là một trăm lượng, cũng không phải là số ít đâu!
Vẻ mặt Thạch Thúy Cúc mừng rỡ: “Đại tẩu, chờ quán lẩu Qúy kí tháng này có tiền thu, ta liền trả lại cho ngài.”
Tằng Tử Phu vui đùa giống như liếc trắng Thạch Thúy Cúc: “Nói như vậy, thì ta thật sự tức giận, cái gì mà có trả hay không, đây là ta đưa cho ngươi, xem như chúc mừng, tỷ muội nhà mẹ ta, ta cũng là không có ý định nhận lại, sao có thể lấy của ngươi? Chỉ cần ngươi không chê ít, thì ta vui rồi, nói gì thì chúng ta chính là bạn dâu ruột thịt, cả nhà chỉ có hai huynh đệ Phúc ca và Nhị đệ, chúng ta cũng không thể vì những vật ngoài thân này mà xa cách.”
Thạch Lý thị ngồi ở một bên nghe, rất là thoải mái, tuy rằng đau lòng Tằng Tử Phu bỏ ra một trăm lượng bạc, nhưng mà bà cũng không phải không rõ lí lẽ. Đó là lợi nhuận của cửa hàng Tằng gia, là vốn riêng của bản thân Tằng Tử Phu, bên mình cũng không nên chìa tay quá dài.
Trong triều có người xử lý, không đến hai ngày thủ tục khế đất tòa nhà gì đó cũng làm xong, đã tới tay. Thạch Thúy Cúc là người gặp việc vui tinh thần sảng khoái, thấy người nào cũng cười tủm tỉm.
Buổi tối thời điểm trở về phòng, Tằng Tử Phu còn nói ra với Thạch Lai Phúc: “Hiện tại Thúy Cúc một chút cũng không giống như đến từ nông thôn, bất kể là nói chuyện, hay là làm việc, đều là một bộ dáng thái thái (bà chủ).”
Thạch Lai Phúc ôm chầm Tằng Tử Phu: “Vậy cũng so ra kém nàng, quý khí thông thiên.”
Tằng Tử Phu liếc trắng Thạch Lai Phúc: “Cái gì mà quý khí thông thiên, cũng là ta có thể đảm đương. Hiện tại làm việc buôn bán ngược lại miệng ngọt hơn rất nhiều, nhưng mà ta cho chàng biết, không được học cái xấu. Nếu để cho ta biết rõ chàng đang ở bên ngoài đi tới địa phương không nên đi, hát hoa ngắt cỏ, cẩn thận ta biến thành cọp mẹ.”
Thạch Lai Phúc vội vàng nói không dám, thấy Tằng Tử Phu cười, biết rõ hôm nay tâm tình nương tử khá tốt, lại xáp tới gần, nói nhỏ bên tai Tằng Tử Phu: “Nương tử, nàng cho ta ăn no, cho dù ta muốn cũng không còn khí lực nha.” Một câu nói làm cho Tằng Tử Phu đỏ thẫm mặt mày, đưa tay dùng sức ở trên lưng Thạch Lai Phúc, chợt nghe được Thạch Lai Phúc hô: “Nương tử.. Ta sai rồi.. nhẹ chút...”
Tằng Tử Phu vội vàng che miệng Thạch Lai Phúc: “Nói nhỏ chút, để cho người ta nghe được.”
Thạch Lai Phúc cười hắc hắc: “Chẳng phải cần nhẹ chút sao chứ?”
Tằng Tử Phu hừ một tiếng, không có ở phản ứng Thạch Lai Phúc. Thạch Lai Phúc lại mặt dày tới gần: “Nương tử...”
Tằng Tử Phu cũng biết gần đây loay hoay bận rộn nên lơ là Thạch Lai Phúc rất nhiều, thời gian cũng có chút lâu không có để cho hắn tận hứng rồi. Nam nhân vốn chính là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, sợ là không cho ăn no, thật sự sẽ để cho bản thân trêu chọc những thứ không sạch sẽ trở về, đành phải hướng về phía trên giường bĩu bĩu môi. Thạch Lai Phúc hiểu ý ôm lấy Tằng Tử Phu...... Một đêm xuân sắc.
Từ lúc đi vào kinh thành đã hơn hai tháng, cũng sắp đến cửa ải cuối năm. Thành vương bên kia còn không có tin tức, mà vui vẻ đáng giá chính là, Thạch Gia Lỗi đã trở lại.
Thạch Lý thị nhìn cháu ngoại của mình, trên mặt rất là vui vẻ, đối với học vấn của Thạch Gia Lỗi, lòng Thạch Lý thị tràn đầy vui mừng. Cái khác thì không hiểu, ý tứ đầu danh thì vẫn hiểu được, đó chính là hạt mầm Trạng nguyên, vừa nghĩ tới Thạch gia sắp có một trạng nguyên, Thạch Lý thị cho dù buổi tối ngủ cũng cười tỉnh.
Thạch Gia Lỗi, bản thân là đứa trẻ thông tuệ, hơn nữa trong nhà xảy ra chuyện như vậy, tuy nói phụ thân đối với bản thân như là con ruột mà yêu thương, nhưng mà vẫn đặt gánh nặng ở trên bờ vai mình. Chỉ có bản thân không chịu thua kém, đó mới có thể chân chính an tâm xuống. Huống hồ, phụ thân luôn luôn có một ngày sẽ già đi, khi đó Thạch gia đều phải dựa vào chính mình rồi, ở kinh thành hai năm qua, mình phải càng thêm hiểu rõ ý nghĩa của việc có công danh.
Mặc dù phụ thân có bạc, nhưng mà, sĩ nông công thương, thương hộ là thấp kém nhất, nhìn thấy ai mà không phải cúi đầu khom lưng? Nếu muốn muội muội Nguyệt nhi có thể gả cho nhà người tốt, như vậy phải dựa vào chính mình thi đậu công danh, vậy cũng chính là sĩ! Khi đó việc hôn nhân của muội muội sợ gì không có chỗ tốt?
Mình được công danh, trên tay lại không thiếu tiền bạc, muội muội gả đi cũng không sợ chịu ủy khuất, mà ngay cả phụ thân cũng không cần tiếp tục trôi qua cuộc sống cúi đầu khom lưng, đó là người trước quý, người sau tiện!
Nếu không phải lời nói của biểu cữu có trọng lượng ở trước mặt hoàng đế, chỉ bằng mình là con riêng của nhà thương hộ, ở học viện sợ là đã sớm ngốc không được. Biểu cữu cũng hiểu được đạo lý trong đó, cho nên mới phải tự thân đưa mình đi học viện, nếu không coi như mình có một thân học vấn, phu tử có cam tâm tình nguyện nhận lấy hay không, còn là một vấn đề. Kinh thành chính là không thiếu vương tôn công tử.
Hiện tại nương vừa mang thai, bất kể là sinh nam hay sinh nữ, về sau gia sản cũng có thể cho hắn. Dù sao hắn mới cốt nhục thật sự của phụ thân, về sau vẫn còn cần dựa vào chính mình, muội muội cũng cần dựa vào mình.
Thạch Gia Lỗi đối với Tằng Tử Phu là cảm kích từ trong đáy lòng, nhìn thấy Tằng Tử Phu cũng rất là thân thiết. Tằng Tử Phu thấy Thạch Gia Lỗi không chịu thua kém như vậy, vội vàng nói với Thạch Gia Thành: “Nhìn đại ca của con xem, về sau học tập với đại ca của con nhiều một chút.”
Thạch Gia Lỗi vội vàng khiêm tốn nói: “Đại cữu mẫu nói gì vậy, Gia Thành đệ đệ vừa nhìn là biết vô cùng thông minh, sợ là lại là một nhân tài trạng nguyên. Chờ đến khi hết năm đưa đi thư viện đọc sách, đại cữu mẫu cũng nhanh hưởng phúc rồi.”
Tằng Tử Phu cười nói: “Bây giờ Tiểu Lỗi càng ngày càng khéo nói chuyện rồi, phúc khí của Gia Thành thì phải chờ thêm vài năm, hiện tại đại cữu mẫu là phải hưởng phúc khí của Tiểu Lỗi.”
Thạch Thúy Cúc ở một bên cũng lôi kéo Gia Bảo nói với Thạch Gia Lỗi: “Tiểu Lỗi à, đệ đệ Gia Bảo của con là đứa kém cỏi, về sau lại phải dựa vào con làm đại ca dẫn dắt rồi.” Thạch Gia Lỗi vội vàng nói không dám.
Buổi tối, Lý Quang Xuân cũng mang theo Lý Sở Hà tới, nói có chuyện vui lớn, Lý Sở Hà muốn thành hôn. Nhóm người Thạch Lý thị vừa nghe đều là khuôn mặt vui mừng, tuổi tác của Lý Sở Hà cũng không nhỏ, đừng nói là Lý Quang Xuân, chính là trong lòng Thạch Lý thị cũng rất sốt ruột, cố tình giúp đỡ làm mai, nhưng mà cũng biết bản thân không biết cô nương nào mới xứng đôi.
Nhưng cũng phải nói là thật khéo, đối tượng hôn nhân, thực ra là Phùng tiểu thư, mấy người Tằng Tử Phu vừa nghe thì nói là duyên phận. Thì ra sau khi Phùng lão gia qua đời, Phùng phu nhân cũng nhận được tin Thành vương muốn tạo phản, mới bán hết gia sản, mang theo vài người hầu trung tâm, cùng nữ nhi duy nhất Phùng Tri Họa đi tới kinh thành.
Mẫu thân Lý Sở Hà, Phùng Thải Nguyệt và Phùng phu nhân là biểu tỷ muội, năm đó liền ước định qua về sau sinh hài tử thì định ra cô dâu nhỏ. Chỉ là về sau Phùng gia chuyển nhà xuống phía nam, quan hệ cũng xa. Phùng phu nhân cũng ôm một tia hy vọng, cũng sợ biểu tỷ của bà sinh ra nữ hài, hoặc là sinh nhi tử thì đã đón dâu, như vậy nói thế nào cũng không thể để cho khuê nữ của mình làm thiếp.
Lý Quang Xuân cũng biết được chuyện như vậy, năm đó vẫn cho là lời nói vui đùa của nương tử với mình. Hơn nữa hiện tại Lý Sở Hà đã hơn hai mươi tuổi, cũng không có ý tứ muốn thành thân, mà Phùng Tri Họa lại là một thiên kim tiểu thư, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, lớn lên cũng xinh đẹp, gia giáo rất tốt, trong lòng cũng là vừa lòng, liền làm chủ đáp ứng việc này.
Hôn nhân đại sự, cha mẹ làm chủ lời của mối mai, Lý Sở Hà cũng không có phản đối. Tuy trong nội tâm có người đó, nhưng mà làm nhi tử, vẫn hiểu được đạo lý không có con cháu là tội bất hiếu. Hơn nữa, Phùng Tri Họa là người tài hoa, Lý Sở Hà cũng khâm phục, coi như hài lòng với hôn sự này.
Hồng nhi biết được Thạch gia mà mình xem thường, lại là thân nhân của cô gia tương lai, cũng cảm thấy căng thẳng. Tuy trên người Hồng nhi có chút ít tật xấu, đó cũng thói quen mà ra, bản tính cũng không xấu, lại là người trung tâm. Nếu không Phùng phu nhân cũng sẽ không mang Hồng nhi theo đến kinh thành, phải biết rằng sau khi bán của cải gia sản lấy tiền mặt, người giữ ở bên cạnh toàn bộ đều đáng tin.
Hồng nhi rất là lo lắng bởi vì bản thân mình, làm cho tiểu thư nhà mình gả đi sẽ chịu ủy khuất, nên giấu Phùng phu nhân và Phùng tiểu thư, vụng trộm đi tới Thạch gia, quỳ gối phía ngoài cửa viện. Sau khi Tằng Tử Phu và Thạch Thúy Cúc nhận được tin tức vội vàng chạy đến cửa chính, Tằng Tử Phu, Thạch Thúy Cúc có ấn tượng rất sâu đối với Hồng nhi, cũng không biết đây là đang hát diễn trò gì. Cối cùng biết được mục đích đến đây, Tằng Tử Phu cười cười: “Nhanh chóng đứng lên đi, nha đầu ngươi có tâm tính tốt, chỉ là ánh mắt mọc trên đỉnh đầu đi, như vậy sẽ bị người nói, chủ tử nhà ngươi không dạy dỗ ngươi. Cũng may ngươi hiểu chuyện, việc này không tính là gì, ngươi cứ an tâm đi.” Thạch Thúy Cúc cũng gọi Hồng nhi tiến vào ngồi, Hồng nhi thấy vậy xem như yên lòng.