Xuyên Qua Làm Nữ Phụ Kiêu Ngạo

Chương 16: Trường Nhạc án [2]



Edit + Beta: Kiri

Vừa nghe được tiếng hô to của Lăng Sở Sở, Phi Yến và Bao Đại nương đều nhanh chóng mặc y phục chạy ra ngoài, đúng lúc gặp mấy người Bao Chửng cũng đang chạy xuống, hai người vội vã đi theo.

Tiếng phát ra từ nhà vệ sinh, mà quán trọ này chỉ có một nhà vệ sinh, còn ở phía sân sau tầng một. Giờ đang là lúc đêm khuya, mọi người nghe thấy tiếng kêu liền vội vàng lao xuống, trang phục của ai cũng không được chỉnh tề cho lắm.

Tiểu nhị nhanh tay thắp đèn lên.

Thấy Bao Chửng chạy tới, Lăng Sở Sở ôm lấy cổ hắn, mấy người nhìn vào thì thấy một nam tử nằm ở cạnh nhà vệ sinh, trên ngực có cắm một con dao nhọn.

Chắc là lúc Sở Sở tới đây thấy hình ảnh như vậy nên mới hoảng sợ thét lên.

“Trời ơi, xảy ra chuyện gì thế?”

“Đúng vậy, đang yên đang lành sao lại chết rồi……”

“Thật đáng sợ……” Mọi người xung quanh bàn tán ầm ĩ.

Bao Đại nương trước đây làm khám nghiệm tử thi nên đương nhiên là không sợ, vội vàng bước qua kiểm tra thi thể.

Mọi người thấy bà đi qua liền run rẩy hỏi: “Bà, bà không sợ à?”

Bao Đại nương quay đầu lại nhìn, kỳ quái hỏi: “Sao phải sợ?”

“Bao Đại nương vốn là người khám nghiệm tử thi trong nha môn.” Phi Yến giải thích, nhưng mọi người nghe thấy thế liền lui về phía sau mấy bước.

Thời đại này, duy tâm rất nặng, nên không muốn đến gần người làm công việc khám nghiệm tử thi. Theo mọi người, tiếp xúc với thi thể là một chuyện rất xui xẻo.

“Sở Sở, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Công Tôn Sách hỏi Sở Sở, cô ấy là người phát hiện ra thi thể đầu tiên, nên theo lẽ thường sẽ là nhân chứng quan trọng nhất hoặc là….. hung thủ.

Đương nhiên, Sở Sở không thể là hung thủ.

Sở Sở ôm chặt lấy Bao Chửng, dần dần bình ổn tâm trạng: “Muội vừa xuống nhà vệ sinh, rất xa, hình như thấy có người nằm ở đó nhưng vì mùi rượu nồng nặc nên tưởng là uống say. Ngờ đâu đến gần mới thấy trên ngực có cắm một con dao nhọn, chảy đầy máu.”

“Lúc đó có gì kỳ quái không?” Bao Chửng hỏi thêm.

Sở Sở lắc đầu: “Lúc đó muội không chú ý xung quanh, vì mùi rượu nồng nặc nên muội chỉ nghĩ là có người uống say thôi.”

Mọi người càng bàn tán xôn xao.

“Ngoại trừ mẹ ta, tất cả mọi người không được tới gần thi thể, tránh phá hỏng hiện trường, chưởng quỹ, mau sai người đi báo án. Hơn nữa ngài lại đây xem, có biết người này không?”

Chưởng quỹ chắc cũng chưa gặp chuyện thế này bao giờ, run rẩy bước lại gần, quan sát người kia.

“Đây là khách trong quán, tới thuê trọ hôm qua, lẽ ra sáng nay đã trả phòng rồi nhưng đột nhiên lại muốn ở thêm một ngày, ai mà ngờ được lại xảy ra chuyện này chứ.”

“Vậy hắn có nói tại sao muốn ở thêm một ngày không?”

“Không có.”

Mấy người Công Tôn Sách quan sát xung quanh, Phi Yến cũng không ngoại lệ, hậu viện này cũng không lớn, ngoại trừ một nhà vệ sinh thì chỉ có một căn phòng đơn sơ, ngay cả cửa cũng không có, liếc một cái là thấy được trong đó là đồ dùng bình thường cho phòng bếp.

Lúc sẩm tối trời mưa một trận nên đất hơi ẩm, nhưng trừ đường đến nhà vệ sinh, những chỗ khác đều không có vết chân. Mà vết chân trên đường này thì mất trật tự, không đồng đều.

Một lát sau, một nam tử sải bước vào quán, nhìn Bao Đại nương đang kiểm tra thi thể thì không vui.

“Người không liên quan không được động vào thi thể.” Nam tử đi đầu trừng mắt.

“Thạch sư huynh?” Triển Chiêu nhìn nam tử này, giọng nói có chút vui mừng, nam tử này chính là sư huynh của Triển Chiêu, từng học võ ở Tướng Quốc Tự, Thạch Cảm Đương.

Mà Thạch bộ khoái nghe thấy tiếng gọi này liền nhìn qua, thấy là Triển Chiêu nên cũng có chút vui mừng.

“Triển sư đệ? Sao đệ lại ở đây?”

“Chúng ta đi về phía nam, đi ngang qua đây, nào ngờ lại gặp phải chuyện này.”

Nói xong, Triển Chiêu giới thiệu một lượt cho Thạch bộ khoái, Thạch bộ khoái nghe xong liền thấy vui vẻ, nhưng cũng có không ít người biến sắc, ai không biết đại danh đỉnh đỉnh của mấy người Bao Chửng chứ.

Người thông minh nhất thiên hạ, đương nhiên có không ít kẻ đổ xô vào.

Mà nghe nói bằng hữu của họ là người phát hiện ra thi thể, còn người đang kiểm tra thi thể kia là mẹ Bao Chửng, Thạch bộ khoái càng vui hơn vì người khám nghiệm tử thi trong nha môn mấy hôm nay đang xin nghỉ.

Tên Bao Đại nương này bọn họ cũng đã nghe qua, cũng là người có khả năng rất cao.

Vừa vặn gỡ rối giúp bọn họ.

“Thế nào rồi?”

“Từ bề ngoài xem ra, nam, chừng bốn mươi tuổi, thời gian tử vong chưa quá nửa canh giờ, chúng ta phát hiện thi thể đã một khắc đồng hồ, phải nói là, lúc Sở Sở phát hiện thi thể, người này tử vong chưa quá một khắc đồng hồ. Trên cơ thể chỉ có một vết thương, là vết dao ở ngực, một dao trí mạng, hung thủ không nhất thiết là biết công phu nhưng lực tay rất khỏe. Trên cơ thể không có đặc điểm gì đặc biệt. À, người này, không hề uống rượu.”

“Không uống rượu?” Thạch bộ đầu hơi kinh ngạc, dù đã qua nửa canh giờ mà vẫn ngửi thấy mùi rượu mà.

“Đúng.”

Bao Chửng và Công Tôn Sách đều tỉ mỉ kiểm tra hiện trường, Triển Chiêu ngượng ngùng cười cười giải thích với Thạch bộ khoái: “Bao đại ca và Công Tôn đại ca mỗi lần thấy có án mạng đều vậy đấy, xin Thạch sư huynh thứ lỗi.”

Thạch bộ khoái cũng không để bụng chuyện này, khoát tay nói: “Triển sư đệ không cần nói vậy, có người thông minh nhất thiên hạ hỗ trợ, chắc rằng vụ án này sẽ sớm tra được manh mối.”

Thạch bộ khoái bố trí cho mọi người quay về phòng, đồng thời ra lệnh cưỡng chế bất luận kẻ nào cũng không được phép rời đi. Nhìn tình hình này thì hung thủ chắc là người trong quán trọ. Đối với chuyện này, không ai dị nghị, vì trước đó trời mưa, chỉ có nơi này dấu chân loạn xạ, lại còn là lúc đêm khuya, cửa trước đã đóng nên đương nhiên nếu hung thủ là người trong quán trọ thì không thể ra ngoài được.

Theo lý thuyết, mọi người ở đây, bao gồm cả chủ quán và đám người Bao Chửng đều nằm trong diện tình nghi. Nhưng đương nhiên Thạch bộ khoái tin được đám người Bao Chửng nên cũng chấp thuận để bọn họ giúp đỡ kiểm tra tìm manh mối.

Những người khác cũng không nói thêm điều gì, có ai ở Đại Tống mà không biết đại danh của Bao Chửng ư?

Chờ tất cả mọi người đều rời đi, Phi Yến nhìn thoáng qua Thạch Cảm Đương, mở miệng: “Thạch bộ đầu, không thấy ngọc bội của hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.