Thẩm vấn bọn họ xong, tâm tình mọi người cũng không tốt chút nào.
“Chúng ta ra ngoại thành di dạo đi. Ta thấy áp lực quá.”
“Được.”
Nói xong ba người liền giục ngựa rời đi.
Trời đã sang thu, cây cối trên núi đã ngả màu vàng, còn có một số chỗ ngả sang màu đỏ, trông rất đẹp mắt.
“Đẹp quá.”
“Phải, rất đẹp. Thật ra lá phong chuyển đỏ cũng có một chuyện xưa rất thương cảm.” Phi Yến cười quay đầu lại nói với hai người.
“Trên đời này nhiều chuyện đau lòng lắm. Vì sao phải tạo một câu chuyện buồn thương cho cảnh sắc đẹp đẽ này chứ?” Công Tôn Sách ngồi xuống đất.
Phi Yến cũng cười lại gần hắn ngồi rồi vẫy vẫy tay với Chu Kính.
Ba người sóng vai ngồi xuống.
“Tiểu Phát sẽ thế nào?” Phi Yến hơi đau lòng. Vụ án ở Trường Nhạc trấn, nàng có thể không tiếp tục điều tra là vì biết đó là kẻ đại gian đại ác. Nhưng vụ án này thì khác, tuy Vương Dục Văn là bị trừng phạt đúng tội nhưng Vân Nương cũng quá cực đoan.
Cả ba đều trầm mặc không lên tiếng, dù có sắp xếp thế nào cũng không thể bằng ở bên cạnh mẹ mình được, điều này, họ đều hiểu.
“Chuyện này để ta, ta sẽ tìm cho nó một chỗ ở thích hợp. Bệnh của nó ta cũng sẽ tìm một đại phu giỏi giúp nó chữa trị.” Chu Kính suy nghĩ một lát rồi nhận trách nhiệm về mình.
Lời này của nàng lại khiến Chu Kính hơi ngượng ngùng.
Thật ra chuyện này dù thế nào cũng không đến lượt nàng nói lời cảm tạ. Chu Kính cười lắc lắc đầu.
Chu Kính quả thật sắp xếp cho Tiểu Phát một nơi tốt, đó là nha môn, không biết Chu Kính nói gì với Liễu Tri phủ nhưng tóm lại là Tiểu Phát được nuôi trong nha môn.
Thật ra vụ án này, người vô tội nhất chính là đứa trẻ này.
Vụ án đã hoàn toàn chấm dứt, họ bàn bạc rồi quyết định hôm sau sẽ đi, Phi Yến bước vào phòng Tiểu Phát, định nhìn nó lần cuối trước khi đi, lúc đến lại thấy Công Tôn Sách đã ở đó nói chuyện với nó rồi.
“Mẹ cháu làm sai, nên phải bị phạt, Tiểu Phát, cháu phải lớn lên thật khỏe mạnh, chữa khỏi bệnh, làm một người chính trực lương thiện nhé, Công Tôn thúc thúc rất muốn nhiều nhiều năm sau quay lại phủ Hàng Châu phủ Hàng Châu, được nhìn thấy một Tiểu Phát thông minh và chính trực.”
Tiểu Phát vẫn làm việc của mình như trước, cũng vẫn im lặng như vậy.
Nhưng rõ ràng Phi Yến nhìn thấy trong mắt nó ánh lên một giọt lệ.
Có lẽ không phải cái gì nó cũng không hiểu đâu.
Phi Yến nhẹ nhàng khép cửa lại, quay người đi ra sân thì thấy thím quét dọn thường ngày, thím thấy nàng liền an ủi: “Bàng Tiểu thư đừng lo lắng, có bà già ta ở đây, ta không con không cái, nhất định sẽ chăm sóc Tiểu Phát thật tốt, sẽ đối đãi với nó như con ruột của mình.”
Nghe được lời hai người, Công Tôn Sách bước ra ngoài.
Lần này, bọn họ đã thu dọn đầy đủ, rời khỏi phủ Hàng Châu, lúc vó ngựa ra khỏi thành, Phi Yến mỉm cười: “Thật may mắn, Liễu Tri phủ hiện tại là một vị quan tốt.”
“Thiên hạ hiện nay dù nhiều tham quan, nhưng những người vì dân cũng chưa chắc đã không còn.”
“Chúng ta nán lại lâu như thế, không biết bên Bao Chửng thế nào rồi.” Dường như nhớ tới điều gì đó, Phi Yến nhìn Chu Kính: “Chu đại ca, làm phiền huynh chạy loạn theo bọn muội như thế, Hoàng thượng sẽ không trách phạt huynh chứ?”
“Trước khi đi ta đã báo là nghỉ phép dài hạn rồi.”
“Hoàng cung mà cũng được nghỉ phép à, không tồi nhỉ.”
Mọi người đi chậm rãi nhưng cũng khá mệt. Thấy sắp đến kinh thành, họ lại thấy có chuyện phiền.
“Các huynh có thấy là càng đến gần kinh thành thì càng kiểm tra gắt gao không?”
Chu Kính hơi nhíu mày rồi mở miệng: “Chắc là đã xảy ra chuyện gì đó, bằng không cũng không đến mức thế này.”
“Hình như nữ thì không sao nhưng nam tử lại bị kiểm tra cực kỳ chặt chẽ.” Công Tôn Sách nhìn thoáng qua rồi bổ sung.
Phi Yến gật đầu.
“Đi thôi, về nhà muội phải tắm rửa thoải mái rồi ngủ ba ngày ba đêm.” Nàng tươi cười nói.
Ba người vừa vào kinh thành đã thấy Bàng Thống đứng đợi ở chỗ cách cửa thành không xa.
Phi Yến vui mừng: “Ca….” Rồi lao qua như chim én, nàng rất nhớ ca ca đó.
Trước kia đều là nàng phải chăm sóc người khác, đến nơi này, dù Bàng Thái sư và Bàng Thống thi thoảng có hơi nghiêm khắc nhưng đối xử với nàng rất tốt. Cũng khiến nàng cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc của người khác dành cho mình.
Bàng Thống ôm nàng vào lòng: “Nha đầu này, thả muội ra ngoài là không thấy bóng người đâu nữa. Ở ngoài sống tốt không?”
Phi Yến gật đầu.
Mấy người cũng không trì hoãn thêm nữa, cứ thế chia tay.
Chu Kính đã lâu không về nhà nên cũng không ở lại thêm còn Công Tôn Sách thì đi tìm nhóm Bao Chửng.
Thấy Phi Yến vô tâm vô phế vẫy tay tạm biệt hai người, Bàng Thống giả vờ như bâng quơ hỏi một câu: “Lần này ra ngoài, quan hệ của ba người cũng không tệ lắm nhỉ?”
Đương nhiên Phi Yến hiểu ca ca mình, tâm tư nặng, nói chuyện thích quanh co lòng vòng: “Ca, thật ra huynh muốn hỏi là muội với Chu Kính có… tiến triển gì không chứ gì?”
Bàng Thống thở dài, muội muội càng ngày càng thông minh rồi.
Nàng nhìn thẳng vào Bàng Thống, lắc lắc đầu: “Ca, huynh nghĩ nhiều rồi, muội và Chu Kính là không thể. Có thể là bằng hữu rất tốt nhưng chưa chắc đã làm được vợ chồng tốt, có một số việc phải trông vào duyên phận.”
“Hắn cũng có ý này?” Bàng Thống nhướn mày.
Phi Yến ngoan ngoãn giơ tay, ra vẻ lập lời thề: “Tuy rằng chúng ta chưa từng thảo luận vấn đề này nhưng muội tin huynh ấy cũng có ý này, huynh đi hỏi mà xem.”
Bàng Thống liếc nhìn nàng đầy xem thường.
Hiếm khi thấy hắn làm hành động ngây thơ như vậy, Phi Yến càng cười vui vẻ.
“Muội thích tiểu tử Công Tôn kia thế à?”
Hai người vừa đi vừa tán gẫu.
Phi Yến nghĩ nghĩ một lát: “Thật ra cũng không phải, muội với Công Tôn Sách cũng như với Chu Kính thôi.”
Nghe đến đó, tâm trạng vốn không thoải mái của Bàng Thống mới thư thái hơn một chút. Hắn có ba muội muội, đại muội vào cung, có lẽ rất nhiều người hâm mộ muội ấy nhưng hắn biết muội muội mình ở trong cung khó khăn như thế nào, đó là một nơi ăn thịt người. Muội muội ôn nhu động lòng người của hắn bị ép buộc trở nên tâm ngoan thủ lạt.
Nhị muội thì gả cho Thôi Minh Hướng, tuy rằng tài hoa nhưng cũng có một kết cục như thế.
Hiện giờ, tiểu muội của hắn cũng đã lớn rồi, cả hắn và cha đều hy vọng nó tìm được một phu quân tốt, sống vui vẻ đơn thuần như khi còn nhỏ.
Vốn dĩ bọn họ lựa chọn Chu Kính, nhưng thật không ngờ chung đụng lâu như thế mà vẫn không sinh ra tình cảm, nhưng nghĩ đến chuyện Công Tôn Sách cũng không phải người muội muội để ý, hắn cũng an tâm phần nào.
Không phải Công Tôn Sách không tốt, mà là hắn không đủ tốt để bảo vệ muội muội của mình thật tốt.
Mà đương nhiên Phi Yến không hiểu được điều mà Bàng Thống đang suy nghĩ, nàng nhìn kinh thành cảm khái: “Kinh thành đúng là không thể so nha, còn phồn hoa hơn cả phủ Hàng Châu.”
Bàng Thống cười cười.
“Đúng rồi, ca ca, gần đây kinh thành có chuyện gì à? Sao muội thấy thủ vệ kiểm tra chặt chẽ thế?”
“Nói đến cái này, muội là nữ tử nhớ cẩn thận, gần đây trong kinh thành xuất hiện hái hoa tặc.”
“Phụt! Hái hoa tặc?
“Từ bao giờ vậy?”
“Đại khái là sau khi các muội rời kinh. Đã có vài cô nương gặp chuyện không may, hơn nữa….” Hắn nhỏ giọng: “Tất cả đều là tiểu thư quan gia.”
Rốt cuộc Phi Yến cũng hiểu ra, khó trách nghiêm trọng như vậy, xã hội này chính là như thế, nếu chỉ là mấy nữ tử bình thường bị hại thì sẽ không thế đâu nhưng chắc là liên quan đến nhân vật lớn.
“Nhưng nếu tiểu thư quan gia bị hại sao lại ồn ào thế? Chẳng phải bọn họ nên giấu diếm ư?”
Người bị hại bình thường sẽ như thế, dù sao, đây là cổ đại, hơn nữa còn liên quan đến thân phận, quả thật không nên nói ra.
Bàng Thống mở miệng: “Chuyện này là do tên hái hoa tặc tự nói, mỗi lần gây án xong hắn ta sẽ treo yếm và viết tên tiểu thư đó ở cổng thành.”
Phi Yến ngây ngẩn cả người, tại sao lại thế.
“Vốn nghĩ là muội ở phủ Hàng Châu cũng tốt, không trở lại cũng an toàn chứ dù cẩn thận thế nào đôi khi cũng có sai sót, ai ngờ còn chưa bắt được hắn ta muội đã về rồi.”
Khó trách Bàng Thống không ở nhà chờ mà ra tận cổng thành đón nàng.
“Ca, không sao đâu, có lẽ hắn cũng không tìm đến muội, có lẽ hắn sẽ sớm bị bắt thôi.”
“Vụ án này ta nhạn được tin, trừ phái Phủ doãn điều tra, Hoàng thượng còn âm thầm phái Bao Chửng điều tra.” Bàng Thống rất không hiểu tại sao Hoàng thượng lại coi trọng Bao Chửng như vậy, hắn ta thông minh thì có thông minh nhưng rất cứng nhắc, vậy mà Hoàng thượng lại thích hắn ta, có việc đều thích gọi hứn ta đi điều tra.
Hai người nói chuyện một lát đã về đến phủ Thái sư.
Thấy Bàng Thái sư lo lắng đi tới đi lui trong phòng khách, Phi Yến chạy vội vào.
Bàng Thái sư thấy nàng mạnh khỏe liền mắng một trận.
Phi Yến cũng không nhiều lời cãi lại, chỉ cười hì hì nói thêm vài câu chọc cười, không khí khá vui vẻ.
“Lần này ra ngoài thế nào? Tiểu tử Chu gia có chăm sóc con cẩn thận không?” Bàng Thái sư hỏi.
Tuy rằng lời thì khác nhưng Phi Yến hiểu ông muốn hỏi gì, liền nháy mắt với Bàng Thống.
Bàng Thống liền nói lảng sang chuyện khác.
Bàng Thái sư hừ lạnh nhìn đôi huynh muội này.
“Cha, ca ca, đến thư phòng đi, con có chuyện muốn nói.”
Hai người thấy nàng nghiêm túc liền gật đầu.
Bàng Thái sư đã cho người canh ngoài cửa nên đương nhiên là an toàn.
Thật ra chuyện này Phi Yến đã nghĩ rất lâu nhưng cuối cùng nàng vẫn quyết định nói cho phụ thân và ca ca mình. Nếu nàng đã biến thành Phi Yến, vậy thì nàng chính là Phi Yến.
Bàng Thái sư và Bàng Thống chính là thân nhân của nàng, dù thế nào nàng cũng không nên gạt họ. Ngay cả Chu Kính và Công Tôn Sách cũng biết nên chưa chắc đã là tuyệt mật.
Không phải nàng không tin bọn họ nhưng phía sau Chu Kính có Chu gia còn Công Tôn Sách thì có giao tình thâm sâu với Bao Chửng, đâu thể cái gì cũng không nói.
Nàng kể lại mấy vụ án gặp trên đường nhưng vụ thứ nhất và thú ba chỉ nói qua, tập trung vào vụ thứ hai.
” Một quyển kinh Phật?”
Bàng Thái sư và Bàng Thống đều chưa từng nghe qua chuyện này.
“Đúng, một quyển kinh Phật. Ngoại trừ điều này còn một việc nữa.”
“Là gì?”
Phi Yến kể lại chỗ giấu quan ngân rồi tổng kết: “Hai người cũng biết, con rất thích xem sách kiểu này nên con nhận ra đó là một ngôi mộ, sau khi nhóm Bao Chửng đi rồi thì chúng ta lại đến đó xem lần nữa, quả nhiên tìm được cơ quan nhưng cuối cùng thì không đi xuống nữa.”
Bàng Thái sư trầm ngâm: “Không đi tiếp là đúng, xuống đó không có gì tốt, xui xẻo, dù sao nhà ta cũng không thiếu mấy văn tiền.”
Bàng Thống ở bên cạnh gật đầu.
Hắn cũng thấy chuyện này xui xẻo nhưng tâm tư hắn nặng hơn Phi Yến mấy phần: “Ngoài muội còn ai nữa? Chu Kính? Công Tôn Sách? Còn không? Bao Chửng thì sao?”
“Chắc Bao Chửng biết là còn cơ quan khác cũng đoán được đó không phải nơi bình thường. Còn Chu Kính và Công Tôn Sách thì vào cùng muội. Nhưng bọn muội đều không có ý trộm mộ nên ra ngoài. Ngoài ra còn có Vương Bộ đầu kia nữa, những gì muội vừa nói hắn ta đều biết nhưng lúc ra ngoài muội đã sửa lại cơ quan rồi, nếu bọn họ muốn vào lần nữa sẽ rất khó.” Phi Yến nói thật lòng, trong chuyện này, nàng xem như cao thủ.
Bàng Thống hơi nghi ngờ: “Muội sửa? Sao muội biết muội sửa thì bọn họ sẽ khó vào? Bọn họ đều không phải kẻ ngốc.” Hắn không phải đang tranh cãi với nàng mà chỉ giải thích.
“Ca, chuyện khác có lẽ huynh không tin muội nhưng chuyện này muội đảm bảo, tĩnh dưỡng hơn nửa năm, ngày nào muội cũng đọc mấy cái này, muội còn có thể thiết kế cho huynh một cơ quan, muội đảm bảo huynh không qua được.” Nói đến cái này, Phi Yến vui vẻ ra mặt, nàng bố trí cơ quan cũng như chơi đùa thôi.
Bàng Thái sư và Bàng Thống nhìn thấy Phi Yến như vậy, cười cười lắc lắc đầu, đúng là trẻ con a.
“Hai người không tin? Con nói rồi, con làm được.”
“Được được tin con, nha đầu này, ra ngoài một chuyến thật ra lại hoạt bát hơn rồi, giống trước đây rồi đấy.” Phi Yến không hiểu rốt cuộc Bàng Thái sư có tính là gian thần không, nhưng ông đối đãi với người thân quả thật không thể tốt hơn, đặc biệt là nàng.
“Còn một chuyện này.” Nàng hơi chần chờ.
Nhìn nàng như vậy, hai người khó hiểu, không rõ nàng còn có chuyện gì chưa nói.
Thật ra điều Bàng Thái sư sợ nhất chính là Phi Yến và tiểu tử Công Tôn kia có quan hệ gì, còn những chuyện khác thì không đáng nói.
Phi Yến do dự hồi lâu, hai người cũng không bức bách nàng, chờ nàng suy nghĩ thật tốt, Phi Yến suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu lên nhìn hai người thân của mình: “Chuyện này con không biết có nên nói ra không nhưng con nghĩ vẫn nên nói cho hai người biết, có lẽ, một ngày nào đó sẽ có lợi với chúng ta.”
Hai người lại càng khó hiểu, chuyện ngôi mộ kia nàng còn có thể kể nhẹ nhàng như vậy mà chuyện này lại khó nghĩ thế ư.
“Chính là quyển kinh Phật con vừa nhắc tới lúc nãy, con tìm được ít manh mối.”
“Cái gì?” Bàng Thống hơi lên giọng.
“Con nói gì thế?”
Dù biết sẽ không có ai nghe lén nhưng Phi Yến vẫn hạ giọng: “Chính là bản kinh Phật đó, con từng năn nỉ Bao Chửng cho xem một lát, con cũng không hiểu được hết nhưng con phát hiện ra bìa quyển kinh đó có vấn đề.”
Bàng Thái sư nghe xong thật sự cảm thấy rất kinh ngạc.
Ông nghiêm túc hỏi: “Bìa có vấn đề gì?”
“Núi, thật ra ngày đó là con ngẫu nhiên nhìn thấy, hôm ấy ánh mặt trời chiếu xuống ở góc này.” Nàng vừa nói vừa miêu tả: “Sau đó con đặt quyển kinh xuống như thế này liền phát hiện là dãy Trường Bạch sơn, sau đó con di chuyển nó thì phát hiện trên bìa có rất nhiều núi đồi.”
Hai người nghe xong liền trầm mặc, trong phòng yên lặng đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Một lúc lâu sau, Bàng Thái sư nhìn về phía Bàng Thống.
“Chuyện này con thấy thế nào?”
“Không được nói không được quản, từ nay về sau phải chôn sâu trong lòng.” Bàng Thống lên tiếng.
Bàng Thái sư gật gật đầu đồng ý.
“Không uổng công cha bồi dưỡng, Phi Yến, ca ca con nói đúng, chuyện này con phải chôn sâu trong lòng, không được tò mò càng không được điều tra, chuyện này chúng ta không thể động vào. Các con còn nhỏ, không biết tâm tư người ở trên cao, chuyện gì càng bí ẩn càng muốn ít người biết, quá nhiều người biết sẽ gây ra quá nhiều nguy hiểm, mà Hoàng thượng sẽ không cho phép loại nguy hiểm này tồn tại.”
Bàng Thái sư rất sợ con gái mình bị dính vào chuyện này nên đặc biệt nghiêm túc dặn dò.
Phi Yến thấy hai người như vậy, vội vàng gật đầu.
Nàng vốn cũng không muốn tra xét thêm gì.
Chuyện nguy hiểm như thế nàng sẽ không làm. Lúc trước ngay cả chuyện trộm mộ nàng còn bỏ được, sao lại đâm đầu vào chuyện này chứ. Loại sinh vật mang tên Hoàng thượng này hỉ nộ vô thường đến mức nào, lòng nghi ngờ nặng đến mức nào, nàng chưa từng ăn thịt heo cũng đã xem qua heo chạy.
“Con nghe cha và ca ca.”
“Với lại lần này về con phải cẩn thận một chút, cha sẽ bố trí người bảo vệ con. Kinh thành rất không an toàn, ngày nào chưa bắt được tên hái hoa tặc này cha liền không yên tâm.”
Phi Yến biết bọn họ lo lắng cho nàng.
“Hai người yên tâm, con sẽ thật cẩn thận.”
Nàng sẽ không thờ ơ với chuyện này, tuy rằng nàng không phải nữ diễn viên nhưng không phải nữ diễn viên mới đáng lo a, ai biết ông trời có nổi hứng đùa nàng không, gặp sắc lang thì thật không tốt, nàng phải cực kỳ cẩn thận.
Tên khốn kiếp như thế nên sớm bị bắt mới phải, hy vọng Bao Chửng sớm có tin tốt.
“Muội bình thường rất tùy tiện, phải nhớ không được thiếu cảnh giác.”
Bàng Thống cực kỳ lo lắng cho muội muội của mình.
Cha con ba người đang nói chuyện trong thư phòng thì chợt nghe tiếng tổng quản bẩm báo.
Tiểu Ngũ lý trí gõ cửa, giọng nói cũng rất bình tĩnh: “Thái sư, Chu công công đến.”
Ai cũng biết đây là đại thái giám nội thị được Hoàng đế tín nhiệm nhất, cũng là tổng quản thái giám.
“Mau mau cho mời.”
Người này không thể đắc tội được.
“Hai con về phòng trước đi.” Bàng Thái sư dặn.
“Vâng cha.”
Hai người chuẩn bị rời đi nhưng mới bước ra khỏi cửa thì Chu công công đã đến.
“Ồ! Đây là Bàng Tiểu thư, muội muội của Quý phi đúng không, quả nhiên là xinh đẹp động lòng người……” Một giọng nói the thé truyền đến làm Phi Yến nổi da gà.
“Ra mắt Chu đại nhân.” Nàng không thể gọi người ta là Chu công công chứ, gọi thế không dễ nghe chút nào.
Chu tổng quản nghe nàng nói vậy thì ngây ngẩn cả người rồi lập tức cười tươi như hoa. Tuy là thái giám nhưng ông cũng không hề thích nghe người ta gọi mình là công công.
Vẫn là Bàng tam tiểu thư hiểu lòng người, Chu đại nhân, danh xưng này thật dễ nghe.
Thấy khuôn mặt già nua cười tươi như hoa, Phi Yến thấy lạnh cả người, muốn đi luôn.
Thật ra phụ thân nàng là Thái sư, tỷ tỷ của nàng là Quý phi đương triều, thân phận nàng hơn lão ta cả trăm lần nhưng nàng thấy Bàng Thái sư có thái độ khá tốt với người này, nàng là tiểu bối càng nên như thế, hơn nữa, bớt đắc tội một người chẳng phải là tốt hơn sao? Dù sao, tỷ tỷ của nàng còn đang ở trong cung.
Thái giám nội thị hầu hạ bên cạnh Hoàng đế ắt hẳn lời nói cũng có chút trọng lượng.
Thấy Phi Yến định rời đi, Chu công công lại ngăn nàng lại.
Bàng Thái sư thấy thế thì hơi khó hiểu.
“Đây là…….”
“Thái sư, lần này ta đến chính là vì Bàng tam tiểu thư.” Ông cười mở miệng.
“Ồ?” Bàng Thái sư lại càng không hiểu.
“Quý phi nghe nói Bàng tam tiểu thư hồi kinh nên rất tưởng niệm, liền cầu Hoàng thượng, tạp gia đến lần này là phụng chỉ mời Bàng Tiểu thư vào cung.”
Phụng chỉ vào cung?
Sao lại thế? Nhảy ở đâu ra cái này vậy?
Phi Yến khó hiểu nhưng mà cũng không thể chống Hoàng lệnh chứ, dù người ta bắt ngươi chết ngươi còn phải rửa cổ chờ đấy chứ đừng nói chỉ là nhập cung.
Phi Yến gật gật đầu: “Được, ta biết nhưng cảm phiền ngài chờ một chút được không, ta vừa về còn chưa kịp thay y phục, phong trần mệt mỏi, thật sự là không thể tiến cung.” Nàng tỏ vẻ khó xử, dù sao bộ dạng mệt mỏi cũng là sự thật.
“Đương nhiên đương nhiên, tạp gia không vội, sẽ ở đây đợi Bàng Tam tiểu thư.”
Đương nhiên Chu công công cũng nhận ra, y phục của Bàng Tam tiểu thư cũng không được sạch sẽ phẳng phiu lắm, tiến cung như vậy rất mất thể diện, nữ tử với chuyện này chắc chắn dụng tâm.