Xuyên Qua Làm Ruộng Hảo

Chương 27: Liễu Hàm Tịnh Tới Nhà (1)



Ăn trưa xong, Lâm Vĩnh An đem hộp cơm trở về nhà, Thê phu Lâm thị và Tần Mạch ngồi nghỉ ngơi thêm một lúc, đợi nắng bớt gắt liền tiếp tục xuống ruộng. Mãi cho đến khi trời sẩm tối, tà dương hạ xuống, Lâm phu lang về trước chuẩn bị cơm canh để lại Tần Mạch và Lâm bá mẫu làm nốt công việc.

Đến khi làm xong, Tần Mạch thu thập mọi thứ ở trong ruộng rồi cùng Lâm bá mẫu đi về, tắm rửa một phen sau đó cùng với Tần Ngọc và Tần Hoa sang nhà Lâm Vĩnh An, còn Tần Lan thì sang đó trước để giúp phụ tử Lâm phu lang một tay.

Lâm phu lang chuẩn bị thức ăn rất phong phú, cá chiên sốt cà, thịt xào rau cải trắng, rau trộn, khoai tây xào đậu sừng, một món canh cá còn có bánh trứng nướng thơm ngát. Tần Mạch ngồi đối diện với Lâm bá mẫu, hai bên tương tự là Tần Lan, Tần Ngọc và Tần Hoa. Lâm Vĩnh An cúi đầu ngồi bên cạnh Lâm phu lang.

Lâm bá mẫu tươi cười, lấy ra một bầu rượu cao lương, rót cho Tần Mạch một ly rượu đặt trước mặt nàng : " Hôm nay nhờ có ngươi bá mẫu mới nhanh như vậy trồng trọt xong, đến, bá mẫu với ngươi uống cùng nhau vai ly."

Lâm bá mẫu tuy là người phương nam nhưng tính tình hào sảng, người nông dân sau khi làm việc cực nhọc đều là uống một ly rượu, ăn một miếng cơm trôi qua. Tần Mạch cũng không câu nệ, đời trước nàng giao hảo vô số, đối với rượu trà nàng thực nghiên cứu không ít, nàng mỉm cười : " Hảo, bá mẫu, cùng uống."

Lâm bá mẫu ăn một miếng cá, nhấp một ngụm rượu, bỗng dưng nghĩ tới cái gì đó lại nói : " Nói đến rượu ngon phải kể đến tay nghề của phụ thân ngươi, năm đó hắn ủ qua không ít rượu hoa đào còn mời ta đến thưởng thức, âu cũng là cái nam nhân phong hoa tuyết nguyệt."

Tần Mạch hơi kinh ngạc, đúng là trong trí nhớ của "Tần Mạch", Tần phụ là một đại gia khuê tú, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông. Nghĩ nghĩ nàng thật sự không hiểu tại sao một người như vậy lại cam nguyện cùng với Tần mẫu sống cảnh điền viên khổ cực. Vị rượu hơi đắng chát, chỉ có độ cồn cay xè khiến người ta choáng váng, nàng cười nói : " Bá mẫu nếu thích ta vài hôm nữa liền đi qua Bạch gia thôn hái hoa đào ủ rượu, ta dù không ủ được rượu ngon như của phụ thân nhưng chắc hẳn sẽ không khó uống."

Lâm bá mẫu thoáng cười, thanh âm có chút man mác buồn, xua tay : " Ha ha, rượu dù ngon nhưng ta cũng chỉ là một phụ nhân thôn dã, đối với ta mà nói kỳ thật uống vào bụng đều như nhau. Ủ rượu hoa đào gì đó là việc phong nhã, đưa đến cho ta không biết đáng tiếc bao nhiêu đâu !"

Tần Mạch không cho là vậy, chỉ có người kén rượu làm sao lại có rượu kén người ? Bỗng dưng trong đầu nàng nảy ra một ý nghĩ, nàng có nên ủ rượu đem bán không ? Thoáng suy tư một lúc nàng thản nhiên nói : " Bá mẫu không cần câu nệ, dù sao việc nông rỗi rãi, đợi vài hôm nữa ta giúp ngươi trồng xong mấy mẫu ruộng liền đi đến Bạch gia thôn hái hoa đâò."

Lâm bá mẫu thoáng thở dài, có chút cao hứng nở nụ cười. Nhìn lướt qua bốn tỷ đệ Tần Mạch lại nhìn Lâm Vĩnh An một cái, hi vọng là hôn sự này có thể tới nơi tới chốn.

Mấy ngày sau đó, Tần Mạch sáng sớm đều đi ra ruộng giúp thê phu Lâm thị. Dưới sự kiên quyết của Tần Mạch, thê phu hai người cũng đồng ý để Tần Mạch buổi tối trở về nhà ăn cơm nhưng đồng thời buổi trưa phải ăn cùng bọn họ.

Đầu giờ Tỵ, mặt trời chói chang, Tần Mạch và thê phu Lâm thị vốn đang trồng nốt khoai lang lên mảnh ruộng cạn cuối cùng thì thấy Lâm Tiểu Phúc hớt hải chạy tới : " Tần Mạch tỷ tỷ, nhà tỷ có khách, A Lan nhờ muội ra chuyển lời gọi tỷ về."

Tần Mạch và Lâm bá mẫu đồng loạt nhíu mày, thê phu Tần mẫu là người từ nơi khác chuyển tới, ở nơi này không có thân thích nên dù là dịp lễ tết Tần gia đều không có khách ghé thăm. Lúc này là ai tới cửa ? Tần Mạch thoáng nhìn qua Lâm bá mẫu, bà vừa lau mồ hôi vừa cười nói : " Có khách đến thì ngươi về trước đi, chúng ta làm một lúc nữa là xong, ngươi cũng không cần phải trở lại." Mấy ngày nay Tần Mạch giúp đỡ bà vẫn để ở trong mắt, hiện tại mọi việc sắp xong dĩ nhiên bà không muốn làm phiền nàng nữa.

Tần Mạch nghe vậy thì gật đầu, nói thêm vài câu rồi đi cùng Lâm Tiểu Phúc về nhà. Trước cổng Tần gia đỗ một chiếc xe ngựa, trên khung xe thêu một chữ Liễu, thoạt nhìn tuy không phải sang trọng quý phái nhưng ở thời đại này có thể sở hữu một chiếc xe ngựa hai con tuấn mã đã không phải là nhà bình thường có thể làm được.

Trong nhà, Liễu Hàm Tịnh vận một thân gấm bào màu xanh nhạt, tóc búi cẩn thận, phía sau là một tràng tóc xõa nhẹ, một bộ ngọc thụ lâm phong, diện quan như ngọc, đích xác là một thiên kim khuê tú, tao nhã tuấn dật.

Tần Mạch hơi nhíu nhíu mày, không hiểu tại sao Liễu Hàm Tịnh lại tìm nàng, trên khuôn mặt vẫn giữ ý cười đạm như nước : " Liễu công tử là đến tìm ta sao ?"

Liễu Hàm Tình nhìn nàng một thân bụi bặm nhưng vẫn toát lên một loại hào sảng, thong dong, nụ cười hơi đổi đổi, rất nhanh liền gật đầu, giọng nói thanh thúy : " Ân, hôm nay đi ngang qua đây bỗng nhớ tới chút chuyện nên muốn cùng Tần cô nương trao đổi một chút." Ánh mắt nhìn một lượt xung quanh, tuy là nhà tranh vách đất nhưng lại rất sạch sẽ, gọn gàng, trong lòng thầm suy đoán có lẽ là do tiểu đệ của nàng dọn dẹp.

Tần Mạch mạc danh kỳ diệu, thản nhiên đi tới bên bàn, ngối xuống đối diện với Liễu Hàm Tịnh, thấy trước mặt hắn là một cốc nước ấm có lẽ là do Tần Lan chuẩn bị, ngữ điệu chậm chạp : " Vậy à ? Không biết Liễu công tử muốn trao đổi chuyện gì ?"

Liễu Hàm Tịnh đánh giá nàng một cái thấy nàng thái độ thong dong, bình thản, đối diện với hắn không khẩn trương cũng không siểm nịnh , trong lòng âm thầm tán thưởng, tiếp tục nói : " Lấn trước Tần cô nương đáp ứng ta kết nút thắt, hiện tại cửa hàng đồ tú ở phủ thành cũng sắp khai trương nên ta muốn đến hỏi Tân cô nương một chút về chuyện đó thôi."

Nàng nhíu mày, dĩ nhiên không cho đó là sự thật. Dù nàng kết nút thắt tốt đến cỡ nào nhưng số tổng số nút thắt nàng gom lại bán cũng không đến mấy lượng bạc, làm sao có thể được đích thân Liễu gia công tử nhớ đến ? Nếu vậy đoán chừng là hắn quá nhàn rỗi đi ! Nàng đạm đạm cười : " Nút thắt quả thật kết không sai, nếu Liễu công tử đã đến chi bằng thu mua một lượt, như vậy ta cũng không phải tốn công mang lên trấn trên."

Liễu Hàm Tịnh thoáng nhìn nàng, không câu nệ cầm cốc nước ấm nhấp một ngụm, nhẹ nhàng nói : " Như vậy thì tốt không gì bằng, một lúc nữa ta sẽ tính toán cho Tần cô nương." Nói xong, hắn tựa hồ như không có ý định mở miệng nhưng cũng không có đứng dậy rời đi.

Nàng nhún nhún vai, "Ân" một tiếng. Hắn không có ý định mở miệng dĩ nhiên nàng sẽ không đi hỏi hắn, có câu : vô sự không đăng tam bảo điện, dù sao người có sự chính là hắn, nàng thực không quá quan tâm.

Liễu Hàm Tịnh liếc nàng, nửa ngày sau mới lên tiếng : " Đúng rồi, đây là chút bánh điểm tâm của cửa hàng Liễu gia, tặng cho Tần cô nương và mấy tiểu đệ của ngươi nếm qua một chút." Hắn vừa nói vừa ra hiệu cho gã sai vặt đem hai hộp bánh điểm tâm đựng trong hộp gỗ bọc gấm đặt lên bàn, ý cười trong suốt.

Nàng có chút không suy đoán được ý định của hắn, vẫn là từ chối một phen : " Cái này công tử vẫn nên mang về, ta và mấy tiểu đệ đều không có thói quen ăn đồ ngọt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.