Vườn hoa xinh đẹp bên trong biệt thự nhìn như rất bình yên nhưng bên trong lại đang diễn ra một cuộc tranh cãi.
“Ta nói, con gái à. Con cũng đã trưởng thành rồi, khi nào thì cha mới có thể yên tâm đi gặp mẹ con đây?” – Baba tổng giám đốc bắt đầu càu nhàu.
“Được! Được! Có chuyện gì thì ba cứ nói thẳng đi” – Thiên Nhất Thuần không nhẫn nại nói, câu nói này của baba cũng đã nói với cô nhiều năm.
“Tối nay, ăn mặc đẹp một chút, ở nhà ăn tối.” – Baba tổng giám đốc vừa nghe cô đáp ứng, vội vàng nói.
“Lại là những việc này” – Thiên Nhất Thuần nhìn baba bất mãn, ca thán.
“A! Bà nó a…………..!” – Baba lại bắt đầu giả bộ khóc thút thít, tưởng nhớ lão bà sớm đã mất nhiều năm a.
“Được rồi! Ngừng! Ok, con đáp ứng.” - Thiên Nhất Thuần nhức đầu kêu lên.
“Đúng là con gái ngoan, ba không quấy rầy con chuẩn bị.” - Ba cô ngay lập tức tránh đi.
“A” – Thiên Nhất Thuần bất đắc dĩ thở dài, Cô sợ nhất chính là baba lảm nhảm, càu nhàu về mẹ.
Cô hiểu rõ baba, ông thật không dễ dàng. Khi mẹ mất, một mình ba nuôi cô lớn lên, lại gấp gáp cho cô xem mắt với 30 người, nhưng vẫn không tìm một nửa thích hợp cho mình. Mấy năm gần đây, vì muốn sắp xếp cho cô xem mắt, mỗi lần ba đều dùng chiêu này.
Nếu đã đáp ứng, cô cũng nên chừa mặt mũi cho ba nha. Thời gian bây giờ vẫn còn sớm, tối hôm qua cô một đêm không ngủ, bây giờ đi tắm sau đó ngủ bù.
Đi vào buồng tắm, hơi nước tràn ngập hòa quyện thêm chút hương thơm nhẹ, ngâm mình trong nước ấm, cô thoải mái, từ từ ngủ thiếp đi.
“Nhất Thuần, tỉnh” - Dì Lưu nhẹ nhàng vỗ vào mặt Nhất Thuần. Trước đây từ khi Nhất Thuần còn nhỏ, mất đi mẹ, dì đã tới rồi. Đã hai mươi mấy năm rồi, dì Lưu đối với cô rất tốt, giống như đang che chở cho một đứa trẻ. Nhất Thuần có thể cảm nhận được tình yêu thương mà dì dành cho cô. Dì Lưu chưa có con liền bị chồng vứt bỏ, dì phải vào thành phố để làm thuê và được quản gia mang về. Cho tới bây giờ, đối với cô dì giống như người nhà vậy. Vì vậy, chỉ có dì mới gọi cô là Nhất Thuần, còn những người làm khác đều gọi cô là tiểu thư.
“Dì Lưu, con mệt mỏi quá!” - Chỉ có khi ở trước mặt Dì Lưu,Nhất Thần mới thể hiện ra bản tính trẻ con của cô.
“Con nha, thật hết cách với con, khách cũng đã đến rồi, còn không mau dậy, ba con sẽ dẫn khách tới phòng con nha.” – Dì lưu lắc đầu, không có biện pháp liền bịa chuyện.
“A! Ba” – Thiên Nhất Thuần từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ này.
“Ha ha, dì Lưu giúp tiểu công chúa của chúng ta chuẩn bị một chút.” – Dì Lưu nhìn vẻ mặt của cô cười nói, đối với dì Nhất Thuần cũng giống như một đứa bé. Ở bên ngoài, ai cũng nói cô là một nữ nhân tài trí hơn người, lại rất lạnh lùng.
“Dì Lưu đi đi, con có thể tự làm được mà.” - Gương mặt Nhất Thuần khẳng định, kiên quyết nói.Trước kia luôn là dì giúp cô sửa sang, chuẩn bị. Bây giờ, dì cũng đã gần 50 tuổi, cô sợ dì sẽ mệt mỏi liền không để dì giúp cô.
“Được rồi!” - Dì Lưu sờ sờ gương mặt cô, đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.
Thiên Nhất Thuần thở phào nhẹ nhõm, từ trong phòng tắm đi ra, đến sát vách tường, cầm quần áo lên.
“Á! Động đất” - Lúc này bức tường bên trong phòng cũng lắc lư, sàn nhà lên xuống bất định, Nhất Thuần lớn tiếng la to.
Lúc này, bên trong hoàng cung vang lên tiếng cười nói, đèn đuốc sáng trưng.
Long Tiêu lên ngôi đã ba năm, hôm nay chính là ngày đại tuyển tú nữ ba năm một lần, những mỹ nhân bị chọn trúng đều rất kích động và thích thú. Buổi tối, các nàng trang điểm dày đặc, khiến cho mình trở nên xinh đẹp, chờ đợi hoàng thượng triệu hồi.
Thiên Nhất Thuần cảm thấy mọi chuyện đều không sao, chính là hù dọa một phen, nàng cũng không muốn chết sớm nha.
Vừa định mở mắt ra nhìn, kết quả lại bị một tiếng thét chói tai thiếu chút nữa làm cho cô rách cả màng nhĩ. Cô vội vàng bịt tai lại.
“A…………..” - Long Tiêu cùng hai vị mỹ nữ đang ở trên long sàn đùa giỡn, chợi nghe “Rầm” một tiếng, bên trong phòng xuất hiện một mỹ nhân. Nàng có một làn da trắng nõn, gương mặt phớt hồng, đôi môi đẫy đà, đỏ mộng, hàng lông mày hoàn chỉnh, một mái tóc vàng nhạt khiến cho cả người càng thêm quyến rũ. Trên giường, hai mỹ nữ vẫn cho là thích khách, liền thét chói tai không ngừng.
“Có chuyện gì vậy? Dù chuyện gì cũng phải để cho mình mặc quần áo xong đã chứ, thật là mất hết mặt mũi.” Thiên Nhất Thuần chờ cho hai vị mỹ nữ kia không thét nữa, liền mở mắt to nhìn một chút, không khỏi tức giận.
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, tất cả khiến cho cô sững sỡ tại chỗ. Nhưng rất nhanh cô đã phục hồi lại tinh thần. Nhìn trên giường có ba người ăn mặc không chỉnh tề, xung quanh bốn phía cũng không có quần áo để mặc. Chợt thấy khăn trải giường màu vàng chóe, liền tiến lên phía trước.
“A” - Hai vị mỹ nữ thấy cô tiến đến liền sợ hãi, ôm nhau lui về phía sau.
“Cho tôi mượn cái khăn trải giường này dùng tạm.” - Thiên Nhất Thuần đi đến đầu giường, đồng thời dùng sức kéo chiếc khăn từ dưới ba người họ ra, dùng tốc độ nhanh nhất quấn quanh thân hình đang trần truồng của cô. Xem quan một lượt, cảm thẩm đã ổn liền thở phào, nhìn ba người trên giường rồi nói: