"Nghe nói Hoàng ca ca say mê tài hoa của ngươi, không thèm để ý đến các phi tần trong hậu cung. Có thể cho Lâm nhi thưởng thức một chút không!" Tiểu công chúa yêu kiều thỉnh cầu, giọng nói như ra lệnh.
Nghe ra được sự khiêu khích của tiểucông chúa, các phi tần vui vẻ chờ xem kịch hay, đang lo không có cách trị được Nhất Thuần, hiện tại có người ra mặt thay bọn họ."Lâm nhi lui ra!" Thái hậu giọng nói nghiêm nghị đầy trách cứ. Đây chẳng phải cố ý nói Nhất Thuần chính là hồ ly tinh, chẳng khác gì mắng Long Tiêu là một tên hôn quân. Đứa nhỏ này tuy là rất được nuông chiều nhưng cũng không thể không có quy củ như thế. "Mẫu hậu" Tiểu công chúa càng them bất mãn dậm chân.
"Nếu công chúa đã nói như thế, Nhất Thuần xin bêu xấu một chút." Đối với việc tiểu Lâm công chúa công khai khiêu khích, nàng chỉ có thể nhịn xuống, Nhất Thuần xoay người đi về phía đàn tranh ngồi xuống. "Thuần nhi không cần để ý!" Thái hậu giải vây nói.
"Không sao đâu ạ" Nhất Thuần mỉm cười, tựa như một làn gió ấm áp. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn dây đàn, thanh âm lưu loát như nước chảy thấm vào lòng người. Môi đỏ nhẹ nhàng mở ra, hát lên
"Ai mộng hướng thiên khuyết … Biên quan giá rét … Khói báo động địch đến… không thấy đại mạc cánh đồng hoang vu … của người nào yêu khiến thiên hạ … muôn phương tấu nguyệt … Kim Ngân tán nhân tâm tụ … nhìn núi xanh nước biếc … trên dưới 5000 năm …đại mộng vô biên … tỉnh mộng Đại Đường hãy nhìn thấy … còn để lại thơ … tung hoành chín vạn dặm … Đại Ái không nói gì … một khúc trường ca nhưng nghe … kích thích hợp
âm"
Nghe đến đó tiểu Lâm công chúa không thể không bọi phục trước nữ nhân kiêng cường này, nàng giống như đang khen ngợi công lao của hoàng đế, từ ngữ mộc mạc nhưng lại có thể biểu đạt được toàn bộ yêu mến đối với hoàng đế, Nhất Thuần làm nàng không khỏi ngỡ ngàng. Tất cả sự chú ý của nàng điều tập trung vào đó, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy nàng vui vẻ.
"Ai mộng vì giang sơn… kiểm kê lạnh ấm… Nhật Nguyệt ca Thiên Địa trống… kết thúc mưa gió ân oán… tình yêu ai chưa dứt… cổ kim truyền lưu… trời đất cùng dân chúng vui mừng… nghênh đón Thái Bình nhân gian"
Đột nhiên dừng lại, Nhất Thuần ngồi thẩn thờ trước đàn tranh, giống như đang suy nghĩ sâu xa về việc gì đó đến mất hồn."Thuần Nhi, sao vậy?" Bài hát đang đến lúc cao trào, sao đột nhiên dừng lại? Thái hậu khó hiểu hỏi.
Các cung tần ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không biết đến tột cùng xảy rachuyện gì.
"Thật ngại quá, tôi quên lời bài hát rồi!" Nhất Thuần cúi đầu hoản loạn xin lỗi, động tác đáng yêu này làm cho người khác càng thêm yêu mến.
"Ha ha ha ha" Tiếng cười đột nhiên vang lên thiếu chút nữa làm cho xà nhà xém chút nữa bị sập
"Quên lời rồi, thật thua ngươi lời như vậy cũng có thể nói ra, ha ha" tiểu Lâm công chúa thiếu chút nữa bò lăn trên đất.
"Thật là một đứa bé thành thực!" Cặp mắt thái hậu cười cong lên, còn không ngừng dùng khăn gấm lau nước mắt đang chảy ra.
"Có gì lớn lao đâu, chẳng phải chỉ là quên lời thôi sao?" Nhất Thuần ném một cái nhìn xem thường, lầm bầm. Nhưng mà trong tình cảnh này, nói thật nàng có chút khống chế đươc, có chút khó khăn.