Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế!

Chương 124: Tình yêu thế tục 2



Tiểu Lâm công chúa chợt dừng tiếng cười, ánh mắt không thể tin được nhìn Nhất Thuần: "Tại sao? Thiên tỷ tỷ tại sao lại muốn cứu cô ta, tại sao muốn cứu cái loại hồ ly tinh này? Tại sao?" Ngay sau đó, nước mắt liền chảy xuống mặt.

Không đợi Nhất Thuần trả lời, liền nghe được "Không cần!" Cô gái kiên trì bò dậy, dùng sức rút đao ra, máu tươi theo đó chảy xuống, thê thảm  thở nhẹ.

"Không thể phủ nhận việc ta hận ngươi, hận ngươi mềm yếu! Ta muốn dùng cách thê thảm nhất, để cho ngươi mất đi ta; ta bắt các ngươi từng đêm phải nhớ đến ta, công chúa thì thế nào? Cả đời cũng đừng mơ chiếm được tình yêu của hắn, ha ha ha" cô gái tức giận chỉ vào Lý Hưu Văn cùng tiểu Lâm công chúa, nói xong liền té xuống đất ngất đi.

Nhất Thuần lấy ánh mắt của người hiện đại quan sát, Lý Hưu Văn là kẻ hèn yếu, hắn không có dũng khí cưới cô gái hắn yêu, ngay cả tuyên bố với người khác cũng không có dũng khí, thử hỏi một người như vậy, có đáng để cho người ta yêu không? Nhất Thuần không biết, ở thời đại này, có mấy người dám tranh thủ, bọn họ chỉ biết đưa tay hướng chủ nhân xin ăn, van xin người khác ban cho, tình cảm cũng giống như thế, loại người hèn mọn!

"Kẻ đáng chết, hắn là của ta! Ngươi nhất định phải chết, nhất định phải chết!" Tiểu Lâm công chúa ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm cô gái trên mặt đất, có lẽ đã dùng hết hơi sức nên toàn thân nàng đều run rẩy. Đối mặt với hình ảnh đầy máu tanh như vậy, có lẽ nàng sợ, nếu không phải sợ, thì lòng của vị tiểu công chúa này không biết còn đáng sợ đến cỡ nào, Nhất Thuần hít sâu một hơi, nàng thật không dám nghĩ tới.

"Ngự y chưa tới sao? Nhanh lên một chút!" Nhất Thuần tiến lên vừa kiểm tra hơi thở của cô gái, vừa hô to.

Quản gia mang ngự y xông tới, thấy tình cảnh trong nhà  sợ đến nói không ra lời, nhưng nhìn lại vẻ mặt của mọi người, lập tức hồi hồn trở lại kiểm tra vết thương của cô gái.

"Nhất định phải cứu sống!" Nhất Thuần uy nghiêm  hạ lệnh, giọng điệu kiêng định!

"Tại sao? Tại sao?" Tiểu Lâm công chúa  không thể hiểu nhìn Thiên Nhất Thuần, thống khổ lắc đầu, nước mắt uất ức tràn ra.

Nhất Thuần tiến lên nhẹ ôm nàng  vào ngực, giơ tay mơn trớn gương mặt,  tay  dính đầy nước trong suốt, sáng long lanh chảy qua lòng bàn tay, rơi xuống dưới đất: "Tiểu muội thân ái, bình tĩnh lại, muội mệt rồi, đi nghỉ ngơi một chút được không? tỷ tỷ  ở nơi này, muội nghỉ ngơi một chút đi!"

"Tại sao? Tại sao?" Trong miệng mặc dù vẫn không dừng lại, nhưng thanh âm đã từ từ nhẹ lại.

"Không tại sao cả? Đây chính là cơn ác mộng trong tình yêu, nên đừng sợ đau đớn!" Nhất Thuần thở dài, yêu một người thật sự rất đau, nàng cảm nhận được! Nàng làm như vậy cũng là vì tiểu công chúa, một người có thể cùng một người giành sẽ có hi vọng, một người muốn cùng một người chết đi tranh giành vĩnh viễn cũng sẽ không có hi vọng. Người chết đi thường lưu lại  cho người sống những gì tốt đẹp nhất khi họ nhớ lại,  không có người nào có thể  thắng được, lại càng không ai có thể làm phai mờ!

Nếu nàng là  nữ tử này, cũng sẽ lựa chọn cách trả thù này, người đã qua đời, người còn sống  vĩnh viễn sẽ đau lòng, sầu não.

Đem tiểu Lâm công chúa đưa vào phòng ngủ, sai người nấu thuốc an thần cho nàng uống, nhìn nàng ngủ say mới chậm rãi lui ra ngoài, trong Thiên viện đang bận việc.. chữa trị, mặc dù thế nào cũng phải cứu sống được nàng ta, nhưng ngộ nhỡ không cứu sống được thì phải làm thế nào, cô gái dám yêu dám hận như vậy, Nhất Thuần hết sức hâm mộ nàng, đáng tiếc nàng yêu sai người, quốc sư  Lý Hưu Văn là một Thừa tướng tốt, nhưng ở trên mặt tình cảm  hắn lại không làm được một nam nhân tốt.

Di chuyển bước chân, Mộng Phàm an tĩnh theo ở phía sau, Nhất Thuần không tự chủ hướng Thiên viện đi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.