"Muôn tâu Thái hậu, Thiên cô nương cầu kiến!" Lão Công Công quỳ xuống đất bẩm báo.
"Mau truyền!" Thái hậu trong lòng cao hứng, nàng cảm thấy Nhất Thuần lần này tới có thể cho nàng một đáp án chính xác rồi.
"Thiên Nhất Thuần ra mắt Thái hậu! Thái hậu Cát Tường" Nhất Thuần quỳ xuống thi lễ, sớm đã được Thái hậu kéo lên, thị nữ cùng công công ở một bên có thể hiểu được Thiên cô nương này rất có địa vị ở trong lòng thái hậu, ngay cả với công chúa bọn họ còn chưa từng thấy ai được đãi ngộ như vậy.
Nhất Thuần còn chưa nói xong, Thái hậu phất tay cho tất cả thị nữ lui ra.
"Thái hậu, ngài cho con dẫn một người vào cung nha!" thanh âm của Nhất Thuần vô cùng nhỏ, giống như phạm phải sai lầm.
"Người? Người nào?" Thái hậu cảm thấy thú vị, cho nàng dẫn theo người.
Nhất Thuần đem chuyện Lý Hưu Văn cùng Kim Liên nói chi tiết cho Thái hậu, không có nửa điểm dấu diếm, bởi vì chuyện này không cần nàng thêm dầu thêm mỡ, Thái hậu thông minh như thế, nhìn nàng như thế này là có thể biết được.
Trầm mặc hồi lâu, Nhất Thuần cũng yên lặng chờ đợi đáp án.
"Con cứ làm những gì con muốn!" Một hồi lâu sau Thái hậu rốt cuộc cũng lên tiếng, dọa Nhất Thuần thân đầy mồ hôi lạnh, cái mạng nhỏ của nàng xém chút cũng bay mất.
"Thái hậu nói quá lời, hi vọng tiểu Lâm công chúa có thể hiểu được nổi khổ của chúng ta!" Thái hậu cũng đã nói như vậy, Nhất Thuần biết chuyện này nhất định sẽ thành.
"Có lẽ a...!!" Thái hậu thì thào nói ra.
"Thái hậu, Kim Liên tuyệt đối không phải cô gái dân gian bình thường, nàng biết về Đại Lý của người, người sẽ thích nàng!" Nhất Thuần cũng không có nói bậy, Kim Liên mặc dù sinh ra trong thôn nhỏ, nhưng khí chất trên người nàng không phải thường.
"Ta bảo vệ nàng ta cũng không phải vì Lâm nhi, Thuần nhi, ta bảo vệ nàng là chỉ vì con!" Thái hậu vẻ mặt nghiêm túc khiến Nhất Thuần sợ, Thái hậu cũng không phải bởi vì Nhất Thuần lên tiếng liền nhận lời, mà là Thái hậu muốn tìm một người hữu dụng cho Nhất Thuần, bên cạnh nàng cần phải có người thông minh đạt lý.
"Thái hậu?" Nhất Thuần làm sao có thể không hiểu khổ tâm của Thái hậu, thế nhưng cũng là vì tương lai quốc gia, cũng là vì con người.
"Con cũng mệt mỏi rồi, đi về nghỉ ngơi đi, có Bổn cung ở đây, con cứ yên tâm!" Thái hậu hiển nhiên có chút suy sụp tinh thần, bởi vì không có đáp án lý tưởng, nàng có chút thất vọng.
"Vậy Thuần nhi xin được cáo lui trước, Thái hậu không nên quá vất vả!" Nhất Thuần lui ra ngoài, một đường trầm mặc, chuyện đã làm xong, nhưng không có thư giãn, có Thái hậu ở ngoài sáng đồng ý, nhưng nàng nên làm cái gì?
"Chủ tử, mấy ngày nữa chính là ngày sinh của Thái hậu, ngài cũng nên sớm chuẩn bị!" Người Dung nhắc nhở, nàng rất không thích bộ dạng trầm tĩnh của Nhất Thuần, liền tìm chuyện để quấy rối tâm sự của nàng.
"Thật sao? Nhờ có ngươi nói, nếu không ta cũng không biết?" Trong lòng lại thầm mắng, Long Tiêu khốn liếp sinh nhật của mẹ ngươi thế nhưng lại không nói với ta một tiếng, muốn xem bộ dạng xấu hổ của ta sao?
Người Dung nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Nhất Thuần liền cười trộm.
"Không cho cười, mau giúp ta suy nghĩ nên tặng cái gì? Nghĩ không ra quà gì, liền phạt ngươi?" Hiện tại đến phiên người Dung vừa khổ tâm vừa suy nghĩ, hai người đùa giỡn trở lại tẳm cung của Long Tiêu.