Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế!

Chương 130: Hậu cung 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Long Tiêu đã hạ triều chờ sẵn ở tẩm cung rồi, Nhất Thuần nháy nháy mắt với người Dung, người Dung lui ra ngoài.

"Đi đâu vậy hả?" Long Tiêu nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.

"Mới vừa đi tới chổ của Thái hậu? Tại sao không nói cho ta biết sắp đến ngày sinh của Thái hậu rồi? Có phải muốn nhìn bộ dạng xấu hổ của ta." Nhất Thuần ngẩng đầu lên, cực kỳ khó chịu nhìn  Long Tiêu.

"Ha ha! Là vì chuyện này sao, mới sáng sớm liền chạy đi, chẳng lẽ tối hôm qua không mệt mỏi hay sao?" Long Tiêu dĩ nhiên biết Nhất Thuần đã đi đâu, nhưng hắn vẫn muốn hỏi, mới sáng sớm, Thuần nhi  của hắn lại xuất cung nhất định là có chuyện gấp, hắn không vội đợi nàng từ từ nói ra.

Mặt Nhất Thuần liền đỏ lên, tối qua hai người nhiệt tình dâng cao, trên giường vận động  cả đêm, mới vừa rồi đi vội nên cũng không cảm thấy có gì, nhưng bây giờ nghe Long Tiêu  nói như thế, nàng nhất thời thẹn thùng thật muốn chui xuống đất.

"Thuần nhi sao lại xấu hổ chứ!" Long Tiêu nâng cái cằm mền mại của nàng lên, ép buộc nàng nhìn thẳng vào mắt mình.

Nhất Thuần cảm thấy  trái tim của mình sắp nhảy ra ngoài, đang muốn trốn thoát, lại bị đôi môi dịu dàng của hắn bao phủ, chỉ cần một ánh mắt, một cái hôn khẽ là nàng liền bị hắn bắt làm tù binh.

Long Tiêu hôn sâu hơn, trong mắt đốt lên lửa dục, mấy ngày bị cấm dục, tối hôm qua lại bị đánh vỡ, hắn không bao giờ muốn nghĩ tới cuộc sống bị cấm dục trước kia nữa.

Hôn một đường từ cổ xuống, tẩm cung to lớn chỉ nghe được tiếng thở dốc dồn dập, tiếng cô gái ngâm khẽ. Quần áo ngay thẳng liền trở nên xộc xệch, từ trên mặt đất di chuyển đến cạnh giường, thị vệ ngoài cửa đều đỏ mặt  cúi đầu cười trộm.

"Bệ hạ, Vô Khương Nữ cầu kiến!" Người Dung nhắm mắt lớn tiếng nói. (Phá đám dễ sợ =_=*  hixhix )

Tiếng vang trong phòng ngủ tự nhiên dừng lại, hai cái mày kiếm của Long Tiêu nhăn thành núi nhỏ, suy nghĩ một chút lại càng bất mãn cùng khó chịu.

Người khác thì không sao cả, nhưng là Vô Khương Nữ tới đây, làm Nhất Thuần càng thêm khó chịu, đá Long Tiêu một cái: "Nhanh đi gặp Vô Khương Nữ của ngươi đi!"

Long Tiêu không tức giận ngược lại cười rất vui vẻ: "Thuần nhi đang ghen sao!"

Người đang quỳ ở ngoài cửa  chờ phân phó cũng lâu rồi, mà hai người ở trong phòng lại không ngừng  liếc mắt đưa tình!

"Hừ!" Vô Khương Nữ, Vô Khương Nữ? Nhất Thuần trong lòng đã nguyền rủa cái này tên này không dưới vạn lần.

Long tiêu đối mặt với người mình yêu, thấy trên người Nhất Thuần toàn là mùi dấm liền  cười vui vẻ. Hắn ngoan ngoãn sửa sang lại trang phục, liền lấy lòng giúp Nhất Thuần sửa sang lại trang phục, dĩ nhiên thuận tiện ăn thêm chút đậu hũ, vốn là chỉ cần vài giây để sửa sang lại trang phục nhưng hắn lại làm gần nửa canh giờ, đáng thương cho đám người đang quỳ ở bên ngoài.

Nhất Thuần vốn là muốn đem chuyện của  tiểu công chúa cùng Lý Hưu Văn nói cho Long Tiêu, gặp phải chuyện này liền phải hoản lại.

"Truyền!" Hai người đã chỉnh trang xong, Nhất Thuần ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế.

Người ngoài cửa như nhận được đại xá, thở phào nhẹ nhõm, Vô Khương Nữ được thị nữ bên cạnh đỡ dậy đi gặp Long Tiêu, vốn là công chúa phiên bang làm thế nào chịu được việc bực tức này, nàng liền đem món nợ này đổ lên trên đầu Nhất thuần. 

"Vô Khương Nữ ra mắt bệ hạ!" Vô Khương Nữ đang muốn quỳ xuống.

"Miễn!" Long Tiêu nhìn thấy thị nữ đang đỡ nàng, liền biết nàng ở bên ngoài quỳ rất lâu, nhìn thấy ánh mắt của Nhất Thuần, ánh mắt chợt giảm xuống vài độ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.