Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế!

Chương 134: Hậu cung 5



Tất cả người hầu đều lui ra, nàng liền dựa vào cửa sổ, tuy bây giờ đã qua mùa đông, nhưng  tại sao lại không thấy bông tuyết nào rơi xuống; ở trong khuôn viên của Hoàng cung, mùi thơm thật hấp dẫn mê người nhưng lại không mê hoặc được Nhất Thuần, nàng không biết tại sao mình lại ở trong hoàng cung này, lại bị mất phương hướng. Nàng vốn không muốn hận, nhưng con đường này do chính mình tự chọn, nhất định phải đi cho tới cùng.

Trong phòng tràn đầy tiếng nói cười vui vẻ của  Mộng Phàm, từng ngóc ngách cũng khiến nàng nhớ lại, Nhất Thuần lần này không có khóc nữa, chỉ là ngồi lẳng lặng, nhìn.

Tiểu Lâm công chúa lặng lẽ đi vào không biết đã đứng nhìn Nhất thuần bao lâu rồi, lẳng lặng cùng  nàng trầm mặc, liền thủy chung mở miệng: "Thiên tỷ tỷ? Muốn ngồi hoài ở đây như vậy sao?"

Nhất Thuần từ từ xoay người, thấy Lâm nhi nhẹ nhàng mỉm cười với nàng, như  ánh mặt trời sáng lạn trong trời đông giá rét, ấm áp lòng người.

"Thiên tỷ tỷ tấm lòng người thật  ấm áp nhưng sao không thể làm cho chính mình ấm áp trở lại!" Thẳng thắn nói.

"Đã sớm mất tâm, còn nơi nào có thể ấm?" Nhất Thuần lắc đầu, không nhìn ra biểu tình gì.

"Thiên tỷ tỷ còn có Lâm nhi, Lâm nhi vĩnh viễn ở bên cạnh tỷ tỷ!" Tiểu Lâm công chúa nhìn thẳng Nhất Thuần nói, giống như an ủi lại càng giống như tuyên bố.

"Ta  biết rõ ngươi oán trách ta, chỉ là đang kiềm nén trong lòng thôi!" Nhất Thuần xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyện đã làm cũng đã làm rồi nàng cũng không muốn  giải thích cái gì, về sau tiểu Lâm công chúa sẽ rõ.

"Không, Thiên tỷ tỷ là đang giúp Lâm nhi, Lâm nhi biết." Tiểu Lâm công chúa đi tới phía sau nàng, vội vàng giải thích.

"Hy vọng là vậy!" Nhất Thuần mệt mỏi  than nhẹ. Tại sao trong cung này ai cũng đều đem sinh mệnh người khác ra làm trò đùa, tại sao trong cung này người nào cũng dối trá, ngay cả  tiểu công chúa cũng bắt đầu dối trá với nàng, có lẽ đây cũng là một tuồng kịch, chỉ oán mình không sớm biết điều đó!

"Lâm nhi muốn ở đây dùng bữa với Thiên tỷ tỷ!" Tiến lên nắm lấy  ống tay áo của nàng, như một tiểu hài tử.

"Tỷ không đói bụng, muội muốn ăn cái gì thì nói Ngự Thiện Phòng làm đi!" Nhất Thuần nói, nàng hiện tại tâm tình kém vô cùng không có tâm tình cùng người khác giả vời khách khí.

"Thiên  tỷ tỷ có thể cùng Lâm nhi đi Thanh Hà uyển được không? Nghe nói Thiên tỷ tỷ có một nhạc cụ, tiết tấu cực kỳ dễ nghe, Lâm nhi vẫn chưa được nghe qua?" Người thông minh như nàng, làm sao không biết tình huống hiện tại như thế nào, nàng cũng không miễn cưỡng, đem Nhất Thuần đi chỗ khác.

"Được rồi!" Nhất Thuần miễn cưỡng đáp ứng, bất kể ở nơi nào cũng có thể làm nàng nhớ đến Mộng Phàm đáng yêu.

Thanh Hà uyển vẫn giống như cũ, không có bất kỳ phi tử làm mất hết dấu vết, trong viện cũng rất gọn gàng sạch sẽ, gió thổi nhẹ nhàng dưới tàng cây.

"Nương nương nghe nói lúc trước ngài làm đầy tớ đưa chăn cho bệ hạ"

"Nương nương nghe nói bệ hạ bị tài ba của ngài mê hoặc"

"Nương nương van xin ngài, cùng nô tỳ đi xem hoa sen đi?"

"Nương nương  dáng dấp của ngài thật đẹp..."

Mộng Phàm khi đó cho là mình rất thần bí, cả ngày quấn hỏi cái này hỏi cái kia, Nhất Thuần bị vùi lấp ở trong hồi ức, hướng về phía thu thiên nhẹ nhàng cười, rất ngọt cũng rất khổ sở.

Đẩy cửa tiến vào gian phòng quen thuộc,  giường của cổ đại luôn làm cho người ta ấm áp, nhớ tới Long Tiêu,  làm cho nàng an lòng một chút. Nàng nhẹ nhàng nằm xuống, nhắm mắt cảm thụ thời gian nhàn nhã trước kia, chợt có loại xúc động muốn  ở trong lòng Long Tiêu khóc thật to, nói cho hắn biết, bằng hữu của ta lại đi đến một nơi rất xa, nàng  thật sợ hãi. Hại chết bằng hữu của phi tử  Long tiêu sủng ái, hắn có thể hay không thay nàng biện hộ, Nhất Thuần  không dám ở nhớ lại, nàng đầu đầy mồ hôi lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.