"Người đâu! Đem nô phi đưa đến Thanh Hà Uyển!" - Long Tiêu nắm chặt quả tay, lạnh lùng sai khiến!
"Dạ, hoàng thượng!" Thị nữ quỳ xuống nghe chỉ.
Trong lúc mông lung, một vệt sáng khẽ chiếu, nàng nhíu mắt liền ý thức được chút ánh sáng xuyên qua ngoài cửa sổ.
Chăn mền trên người rất ấm, chỉ là giường có chút cứng, liền đem chăn gấm trên người kéo cao một chút.
"Đã tỉnh rồi hả?" - Một giọng nam nhân vang lên đột ngột khiến cho giấc mộng đẹp của nàng bị đánh vỡ.
Chẳng lẽ nàng vẫn còn ở nơi này sao?
Đột nhiên ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ra, chỗ ngủ của nàng hiện tại thật xa lạ.
Long Tiêu nhìn nàng, hắn ngồi ngược với hướng ánh sáng khiến cho nàng không nhìn rõ dung mạo của hắn. Tiếng chuông báo động trong lòng nàng vang lên, toàn thân cũng trở nên cứng ngắc.
Trí nhớ nhanh chóng tràn về trong đầu nàng…………
Trong nháy mắt, ngực nàng giống như bị người nặng nề đánh một quyền, kinh ngạc, giọng điệu có chút thay đổi. Thoáng chốc, tất cả trí nhớ như dòng nước thuỷ triều tuôn về đầu nàng, nàng lại bị người ta vũ nhục lần nữa rồi.
Phản ứng đầu tiên của nàng chính là cúi đầu kiểm tra y phục trên người. Lúc này, nàng mới phát hiện ra nàng đang mặc là một bộ đồ màu trắng cổ đại. Ngắm nhìn bốn phía, nhìn cách bài trí bên trong phòng, nàng mới nhận thức mình đang ở trong một gian phòng đơn sơ, vách tường cũng phai màu rồi.
Lúc này Long Tiêu một thân hoa phục, Nhất Thuần khẩn trương đè nén sự sợ hãi trong lòng mình. Thân thể nàng cứng ngắc không dám động đậy.
Nam nhân chậm rãi đứng lên, bóng dáng thon dài của hắn che đi hơn phân nửa ánh sáng.
Cổ họng Nhất Thuần căng thẳng, đang muốn nói song cổ họng khô khốc làm nàng không nhịn được ho khan vài tiếng.
"Khụ ---- khụ ----"
“Người đâu, đem nước cho Nô phi." – Trong thanh âm Long Tiêu không nghe ra tâm tình gì.
"Dạ,hoàng thượng!” – Tỳ nữ thuần thục đem nước nóng bưng đến trước mặt nàng, Nhất Thuần nhìn hắn cảnh giác, sau đó cúi đầu xuống uống. Nàng uống quá nhanh liền bị sặc.
Lúc này Long Tiêu bước lên trước một bước nữa. Ánh sáng ngoài cửa sổ làm dung nhan tuấn dật, phi phàm của hắn thể hiện rõ ràng. Nhất Thuần hung hăng thở hốc vì kinh ngạc.
"Đừng tới đây!" – Nhất Thuần sau khi uống nước giống như có thêm hơi sức, lớn tiếng ngăn chặn không cho hắn đi tới.
Hắn nhíu mày lại, từ từ bước tới bên cạnh giường của nàng, hắn tao nhã nghiêng người, khuôn mặt hiện lên nụ cười xấu xa, giả vờ giúp nàng kéo tấm chăn:
“Nô phi, đừng quá xúc động, nghỉ ngơi thật tốt, nếu không buổi tối làm sao có tinh thần đây?”
Hắn lấy tay vỗ nhẹ trên đôi vai suy yếu của nàng, hai mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của nàng, nhàn nhạt cười, quỷ dị nhè nhẹ lướt qua khóe môi hấp dẫn kia.
“Tên súc sinh này, khốn khiếp!”
Nhất Thuần kích động liền mắng chửi hắn, đồng thời cũng thể hiện ra mối hận trong lòng nàng.
Long Tiêu nhìn dáng vẻ kích động của nàng, lửa giận trong lòng chẳng những không giảm mà ngày càng tăng, nàng lại đem sự cưng chiều của hắn giống như là bị vũ nhục rất lớn. Hắn còn chưa có cùng nàng tính sổ đâu, nàng lại còn……
“Ngươi đến đây là muốn làm cái gì?”
Nhất Thuần lớn tiếng hỏi, giọng có chút run rẩy, trong con ngươi lóe lên lệ quang, vừa nhìn đã thấy bộ dáng của nàng thật đáng thương.
Câu này làm hắn tức cười, đúng vậy, hắn đến tột cùng muốn làm cái gì? Hắn để tay lên ngực tự hỏi. Sau một hồi suy nghĩ cũng không nghĩ ra đáp án thích hợp.
Nhìn sắc mặt âm trầm của hắn, nàng rút cuộc tháo hết sự đề phòng thường ngày, khóc, những giọt nước mắt từ từ lăn xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Nàng đây là ý gì, giống như bị uất ức rất nhiều. Hắn đáng ra nên sớm giết nàng. Hắn đã bỏ qua cho cái mạng nhỏ của nàng rồi, nàng lại còn không biết cảm kích.
"Khóc cái gì?"
Long Tiêu tức giận hét lên.
Hắn tức giận nắm lấy một cái tay của nàng, mạnh mẽ kéo đến hướng mình, kéo nàng ra khỏi góc giường. Động tác của hắn làm cho nàng phải kêu lên:
"Nam nhân đê tiện, buông ta ra!"
Nhất Thuần điên cuồng khóc, thét.
“Không cần giả bộ”
Hắn tuyệt đối không thương hương tiếc ngọc, nghiên người tới trước mắt nàng, khuôn mặt hung ác nói, cũng không quên dùng lực vuốt ve khuôn mặt của nàng bóp “Chát”.