Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế!

Chương 2: Ngộ nhận thích khách



“Cái gì?” - Nghe được câu này, trong lòng Long Tiêu giận dữ. Lúc nhìn thấy nàng, căn bản không lo lắng nàng là thích khách, với võ công của nàng không cách nào có thể làm tổn hại đến hắn. Hắn nghĩ rằng, có lẽ nàng là tú nữ mới đến, cố ý muốn làm cho hắn để ý tới! Nhưng các động tác cùng thái độ của nàng thật khiến cho hắn mê muội. Bình thường,nữ nhân khi bị nam nhân nhìn thấy toàn bộ thân thể trần trụi của mình, nhất định đều sẽ thất kinh, sợ hãi.

“Có thích khách.” – Lúc này mỹ nhân trên giường lớn tiếng gào thét, thanh âm bây giờ còn tăng gấp đôi so với lúc nãy.

Chỉ hai giây sau, toàn bộ quân lính hộ vệ chạy ào vào phòng của hoàng thượng.

“Thỉnh hoàng thượng thứ tội, vi thần cứu giá chậm chễ.” - Một lãnh tướng trẻ tuổi, khoảng hai mươi mấy tuổi quỳ rạp trên đất.

“Miễn lễ, đứng lên đi.”

Long Tiêu lạnh nhạt nói, tựa như đang rất tức giận. Trên giường, hai vị mỹ nhân cũng gấp gáp đem chăn che kín thân thể của mình.

“Tạ ơn hoàng thượng.” – Lãnh tướng đứng lên sau đó nhìn về phía Thiên Nhất Thuần.

“Không nhầm chứ, các người diễn cũng quá nhập tâm đi.”

Thiên Nhất Thuần nhìn thấy bọn họ mặc đồ cổ trang, liền cảm thấy buồn cười.

“Bắt lại”.

Lãnh tướng kia đi đến trước mặt nàng nói, binh lính xung quanh nhanh chóng vây quanh Nhất Thuần, đồng thời dùng kiếm hướng về phía nàng, càng ngày càng gần. Nhất Thuần cũng không có phản kháng, liền bị bọn họ thuận lợi bắt lại.

“Các ngươi tại sao muốn bắt ta, tự mình giam giữ người khác là phạm pháp.” - Nhất Thuần nhìn thấy tình huống nghiêm trọng, liền muốn dùng luật pháp để ngăn chặn đám người kia.

“Tự mình giam giữ?” - Lãnh tướng buồn cười, nhắc lại câu nói của Nhất Thuần.

“Muốn bắt cũng phải cho ta một lý do chứ?” – Nhất Thuần bình tĩnh tra hỏi.

“Ha ha, thích khách bị bắt, còn cần lý do sao?” – vị lãnh tướng cười nói, cảm thấy những lời của nàng thật hồ đồ.

“Ngươi dựa vào cái gì nói ta là thích khách?” – Nhất Thuần nhíu mày hỏi, trong lòng cũng đang suy nghĩ hiện tại mình đang ở chỗ nào?

“Giữa đêm hôm xông vào hoàng cung, quấy nhiễu hoàng thượng, tội không thể tha.” - Lãnh tướng nói lên từng tội trạng của nàng.

“Hoàng cung?” - Nhất Thuần trong lòng có một dấu chấm hỏi, không phải là nàng đang ở nhà tắm rửa sao? Thế nào lại đi đến hoàng cung, đây rốt cuộc là đâu? Là cô đang nằm mơ hay là những người này nằm mơ.

“Ít lãi nhãi, dẫn đi.” – vị lãnh tướng ra lệnh, binh lính liền đem nàng kéo ra ngoài.

“Lưu Lâm.” - Long Tiêu gọi tướng lĩnh.

“Hoàng thượng” - Lãnh tướng đi đến trước mặt hắn, chắp tay cung kính.

“Nàng! Ta sẽ tự mình tra hỏi.” – Hắn âm tiếu nói.

“Tuân mệnh, vi thần xin cáo lui.” – Tướng lãnh lui xuống.

Thiên lao Ân quốc.

Nơi này là nơi giam giữ tội nhân của Ân quốc, có đầy đủ dụng cụ hành hình treo ở góc phòng, mặt đất trải qua suốt năm tháng đã nhuộm thành màu đỏ. Mùi hôi thối xông vào mũi, khiến cho người ta phải buồn nôn.

“Có khai hay không?” - Binh lính vung cánh tay, quất roi da vào người Nhất Thuần.

“--- ------ -----”Nhất Thuần cắn răng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, màu tươi nhiễm đỏ ra ga giường chói mắt. Nàng căn bản không biết mình phải khai cái gì?

“Thật kín miệng. Không hề kêu một tiếng.” – binh lính đối với người khác nói, cũng không có ngừng động tác lại.

“Vút, Vút, Vút” –Thanh âm roi da từ trong phòng giam vang ra.

Thân thể của nàng run rẩy, bị trúng một roi trước, còn chưa kịp nhận thức loại đau đớn này, lại nghênh đón thêm một roi, cứ như vậy một roi rồi một roi. Nàng đau nhức đên cực điểm, cảm thấy thân thể dường như không phải của mình nữa.

“Bẩm Đại nhân, ngất rồi.” – Binh lính rốt cuộc ngừng tay, nói với nam nhân phía sau.

“Dùng nước muối.” - Nam nhân này nói, có thể là đã trải qua nhiều tình huống như vậy rồi nên mới có thể bình tĩnh như vậy.

“Dạ” – Hắn liền đem thùng nước xối từ đầu xuống chân nàng, sau đó đem thùng gỗ vứt xuống, nắm lấy mái tóc, muốn xem phản ứng của nàng.

Từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ phải chịu khổ, không ai dám đụng đến một đầu ngón tay của nàng. Nhưng bây giờ lại bị người ta đánh cho trở thành thế này, thân thể nàng đau nhức vượt quá sức tưởng tượng, căn bản không còn sức để lên tiếng. Một thùng nước muối đối với nàng cũng không có tác dụng gì.

“Đại nhân, nàng vẫn không có một chút phản ứng gì cả.” – binh lính đó lần thứ hai đi đến bẩm báo.

“Kéo xuống đi.” – Nam tử phất tay một cái, đi ra ngoài.

Hai người đem nàng từ trên giường kéo xuống, đưa nàng đến một phòng giam khác rồi ném vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.