Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế!

Chương 23



“Mau đi lên cho trẫm” - Long Tiêu cắn chặt răng, gân xanh trên trán hiện lên, những người liên quan đều sợ hãi, hô hếp đều dừng lại. Bộ dạng người trong hồ dường như không nghe thấy lời hắn nói, lúc nổi lên mặt nước, lúc thì chằng thấy đâu, cực kỳ cao hứng mà chơi đùa.

"Lão nạp tham kiến hoàng thượng!” – Quốc sư đi đến đình hành lễ. Không nghe được lời đáp lại, ngẩng đầu nhìn, hắn ngạc nhiên, hoàng thượng cứ nhìn chằm chằm vào trong hồ. Không hiểu ra sao, quốc sư lại hành lễ lần thứ hai

“Lão nạp tham kiến hoàng thượng.”

"Miễn lễ!" - Long Tiêu miễn cưỡng quay đầu lại nói.

"Quốc sư!" - Ba vị kia cũng hành lễ với quốc sư.

“Ừ!” – Quốc sư như cũ hướng tới bọn họ đáp lễ.

Xa xa, không rõ vật gì đem ánh sáng chiếu phản xạ khiến cho mắt hắn hơi đau.

Bọn họ nhìn về phía ven bờ hồ cách đó không xa, Nhất Thuần thở mạnh. Toàn thân nàng ướt sủng, dòng nước kia cũng theo người nàng mà từ từ chảy xuống mặt đất. Y phục trên thân thể nàng dính chặt, da thịt nàng như lộ ra hoàn toàn, một đường cong xinh đẹp trong nháy mắt hiện ra trước mắt.

Long Tiêu ở cũng không cách nào an tĩnh đứng ở bên trong đình giả bộ như không có việc gì. Hắn thi triển khinh công bay đến bên cạnh nàng, bỏ lại những ánh mắt kinh ngạc của thần tử phía sau, đem nàng ôm vào ngực rồi chạy thẳng tới hướng Thanh Hà Điện.

Cơn gió nhẹ thổi qua từng cơn lạnh lẽo khiến cho nàng rùng mình. Phút chốc thân thể kia ôm chặt lấy, nàng vốn định giãy giụa thế nhưng lại cảm thất ấm áp vô cùng, lại càng dính chặt thân thể kia. Cái động tác nho nhỏ của nàng khiến cho sắc mặt âm u của hắn trở nên ôn nhu hơn nhiều.

Trong một ngày có thể gặp nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, toàn bộ phải giải quyết, các vị thần tử kia cũng không muốn nhắc tới, thật vất vả mới thả lỏng được. Trong nháy mắt lại muốn nhắc tới, chỉ trong một buổi chiều không biết bao nhiêu tế bào bị giết hại.Nhìn bóng lưng kia đi xa, trong lòng họ thở phào một cái. Trong lòng có một dấu chấm hỏi to, chẳng lẽ hoàng thượng đổi tính rồi sao?

"A di đà Phật! Quả thật là cứu tinh của vạn dân a!” – Quốc sư không kìm hãm được mà nói.

“Quốc sư là có ý gì?” - Hữu Thừa Tướng Tống Thuỵ không hiểu hỏi, chẳng lẽ cô gái này có thể cứu nhân độ thế.

"Thiên Cơ! Không thể nói! Không thể nói!" - Quốc sư xoay người đối mặt với một hồ hoa sen cười cười.

Lúc này Mộng Phàm vẫn còn quỳ trên mặt đất. Dường như không ai để ý đến sự tồn tại của nàng, đã quỳ lâu rồi, hai chân nàng tê dại. Trong lòng Mộng Phàm kêu khổ, nàng thật hối hận nha, sớm biết như vậy, có bị đánh chết nàng cũng sẽ không đi ngắm sen.

"Ngươi là thị nữ nương nương?" -Tướng quân rốt cuộc phát hiện trên đất người, không chỉ có mở miệng hỏi, trong lòng quá nhiều tò mò.

"Hồi tướng quân, nô tỳ là thị nữ của nô phi nương nương." - Mộng Phàm không biết nên cao hứng hay là nên khóc, rốt cuộc bị phát hiện rồi, nhưng là sao lại muốn nàng đối mặt với nhiều đại công thần như vậy.

"Nô phi nương nương không phải người bổn quốc sao?" - Tướng quân bên ngoài đánh nam dẹp bắc nhiều năm, mới vừa rồi nghe được một tinh khiết cái kia câu “Bye bye” liền biết không phải là ngôn ngữ của Ân quc, nhưng nàng ta sao lại biết loại ngôn ngữ này.

"Hồi tướng quân, nô tỳ không rõ ràng lắm!" -Mộng Phàm cung kính ở quỳ trên mặt đất đáp lời.

“Chủ tử ngươi là người ở đâu, ngươi cũng không biết sao?" – Tướng quân nghe được lời nàng liền giận dữ.

"Tướng quân!"

Lý Hưu Văn ý bảo tướng quân, chậm rãi xoay người đối với trên đất thị nữ nói:

"Ngươi trước đứng lên đi!"

"Tạ Thừa tướng đại nhân!" – Trong lòng Mộng Phàm vui vẻ rất muốn cười tươi, nhưng là lại không dám biểu hiện ra ngoài.

"Nương nương là tú nữ mới đến sao?" - Lý Hưu văn tiếp tục hỏi.

"Thưa Thừa tướng đại nhân, không phải!"

Người cổ đại thật là phiền, hỏi một câu cũng chỉ có thể đáp một câu, trả lời nhiều hoặc không trả lời đều có thể mất đi tính mạng. Nhưng Mộng Phàm mới tiến cung không lâu liền gặp phải một chủ tử như vậy, hiện tại vương tử mà nàng ngưỡng mộ từ lâu nay đang đứng trước mặt nàng, nàng muốn nhân cơ hội thể hiện thật tốt. Sớm đã đem những gì mà mẹ đã dạy vứt sang một bên:

“Hoàng thượng rất sủng ái nương, nhưng là nương nương- người không vui, thường ngơ ngẩn một mình. Nương nương của nô tỳ tài hoa hơn người, mở miệng là văn chương, còn có thể nghe nhiều bài hát mà chưa từng nghe qua, giống như là trên trời dưới đất nương nương đều biết rõ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.