Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế!

Chương 3: Hào kiệt trong ngục:



“Đi vào” - Chợt bị vứt xuống đất, khắp nơi toàn là cỏ dại, mặt đất ẩm ướt bốc ra mùi nấm mốc. Lúc này, Nhất Thuần vẫn còn cảm nhận được những thứ này, nàng không có xỉu, chỉ là sống không bằng chết, chi bằng giả vờ.

“Lại là một phi tử của hoàng đế! Hừ!” - Bên trong, một cô gái đầu tóc rối bời, nhìn quần áo không chỉnh tề của Nhất Thuần, khinh thường nói.

“Phi tử” – Nhất Thuần nhíu mày, nói lại lời của cô ta.

“Chẳng lẽ không phải? Bất quá thật là bội phục ngươi, nơi này không có một nam nhân nào có nhiều khí lực như ngươi.” – Nàng kia nghe thấy lời của Nhất Thuần, liền ngạc nhiên.Bình thường khi bước vào thiên lao, bị tra khảo bằng hình pháp, nàng ta vẫn có thể duy trì được đến bây giờ, thật không dễ dàng. Càng bội phục thêm là, nàng ta bị hành hình nửa giờ, mà cũng không nói ra một lời nào cả.

“Không phải, có thể nói cho ta biết đây là nơi nào không?” – Tuy thân thể Nhất Thuần không nhúc nhích được, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, nghĩ đến trước hết nên hỏi nơi này là ở đâu. Nàng không thể tự nhiên bị người ta đánh được, mà còn lại đánh thảm như vậy.

“Bị nhốt trong Thiên lao cũng không biết đây là địa phương nào? Buồn cười, vậy bọn họ tại sao lại đem ngươi bắt đến?” - Nàng kia liếc mắt nhìn tấm khăn trên người Nhất Thuần nói.

“Bọn họ nói ta là thích khách.” – Nhất Thuần nói thật.

“Ngươi cũng đến để ám sát tên cẩu hoàng đế.” – cô gái kia hưng phấn hỏi, người xung quanh cũng cũng cảm thấy hứng thú mà tiến gần đến đây.

“Không phải. Có thể nói cho ta biết đây là ở đâu không? Là thời đại nào?” –Nhất Thuần đối với những việc ám sát kia không có hứng thú, chỉ muốn biết đây là đâu để nhanh chóng trở về nhà. Nàng một chút cũng không muốn ở lại. Khắp nơi ở đây đều là cỏ dại, những người ở đây đều bẩn thỉu, đầu tóc rối bời, nhìn không rõ mặt mũi. ( Thật ra thì bây giờ nàng cũng không sạch sẽ.). Tinh thần nàng cũng có chút không bình thường, bởi vì những người ở đây đều mặc đồ cổ trang, mặc dù rách, trên y phục đều có vết roi da. Nhưng lại không giống với những vụ án bị xã hội đen bắt cóc.

“Ngươi không biết đây là thời đại nào? Ha ha ha! Ai cũng nói Chu Nguyệt ta mơ hồ, không nghĩ tới còn có người lơ mơ hơn ta.” – Cô gái tự xưng Chu Nguyệt cười lên, vấn đề của nàng khiến cho mọi người chung quanh được một trận cười lớn.

“Có gì buồn cười sao? Ta thật sự là không biết?” - Nhất Thuần xụ mặt xuống, lạnh lùng nói. Cái khí thế cao ngạo kia, khí chất đó bất đồng với người khác, có thể áp đảo trăm nghìn vạn người nha.

“Nơi này là Ân quốc, Hoàng đế Tiêu Long mới kế vị được ba năm.” – Một ông lão bình tĩnh trả lời vấn đề của nàng.

“Vậy nơi này chỉ có một quốc gia sao? Có bao nhiêu ranh giới?” – Nhất Thuần hỏi tiếp.

“Nơi này có tổng tộng mười hai quốc gia. Ân quốc, Nguỵ quốc, Vũ quốc là ba quốc gia lớn nhất, đều có mười hai thành trì, những quốc gia nhỏ khác đều chỉ có năm thành trở xuống. Nơi này là kinh thành Ân quốc.” – Lão cúi đầu, đem tình hình nói qua một lượt. 

“Biết, cám ơn người.” – Nhất Thuần lễ phép tạ ơn lão. Nghe thấy lão trả lời, trong lòng nàng kinh ngạc, cũng không nhớ đến thân thể mình đang đau đớn. Chẳng lẽ mình lại xuyên qua một thời không khác.Thế nhưng điều này thật không thể tưởng tượng nổi, nàng càng không thề chấp nhận được sự thật này.

“Cô nương không phải là tiểu thư nhà giàu có chứ? Tại sao lại rơi vào tình cảnh như thế này?” – Lão như đối với nàng sinh hứng thú, nhưng trong lời nói của hắn vẫn là rất quan tâm.

“Ta mệt quá, thật là đau.” –

“Cô nương, cô nương.” - Lão tiến lên vỗ vỗ nàng, nhưng lại không có một chút phản ứng nào cả.

“Lão đầu, ngươi xem một chút, nàng không phải là chết chứ?” – Chu Nguyệt đi đến trước mặt lão nói.

“Khá tốt!Khá tốt” - Lão gật đầu, một tay bắt mạch, một tay vuốt râu nói.

“Vậy thì nhanh chóng làm cho nàng tỉnh lại, thân thể của nàng không thể chịu được ẩm ướt vào buổi tối.” – Chu Nguyệt quan tâm,thúc giục lão.

“Đúng nha, có biện pháp gì không?” - một nam tử khác cũng phụ hoạ theo.

“Ngươi, một sát thủ lạnh lùng như vậy, như thế nào lại có tâm địa bồ tát? “Chu Nguyệt vừa thấy hắn lên tiếng, liền châm biếm nói.

“Hừ” – Hắn hừ lạnh rồi lại trở nên lạnh lùng như cũ.

“Để ta thử!” - Lão lấy một bộ kim châm từ trong người ra, đâm xuống đầu Nhất Thuần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.