Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế!

Chương 30: Hoàng đế ôn nhu



"Mở mắt!" - Hắn rất sợ đây tất cả chỉ là mơ, hắn múôn nàng mở mắt ra để chứng minh cho sự thật này.

“Ngươi ngẩn ra làm gì, tại sao lại nhìn ta như vậy?” – Nhất Thuần vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt khuếch đại của hắn, liền tức giận.

"Ngự y!" – Long Tiêu không để ý nàng chửi mắng mình, trong lòng hắn không che dấu được niềm vui sướng. Liền nhanh chóng gọi ngự y đến xem nàng một chút, đảm bảo nàng khoẻ mạnh.

"Dạ, hoàng thượng!" – Ngự y hiểu ý tứ của hắn,liền nhanh chóng tiến lên bắt mạch cho Nhất Thuần.

"Không cần! Ta không có bệnh!" – Nhất Thuần kéo tay lại, sau đó chạy về phòng, đóng cửa lại.

“A…………..” – Long Tiêu há to mồm, lời nói của hắn còn chưa kịp nói ra lại bị tiếng đóng cửa vọng lại. Quét mắt nhìn đám người sau lưng, hắn xoay người quát:

"Tất cả đều cút cho trẫm!"

"Vâng, hoàng thượng!" – Ngự y nhanh chóng lui ra ngòai, Lưu Hải cũng dẫn một đoàn thị vệ lui ra.

Long Tiêu đi đến cửa phòng nàng, một cước đá bay cánh cửa. Cây nến kia cũng bị một cơn gió bất chợt mà lung lay không ngừng.

Nhất Thuần nhìn người đứng ở cửa, tâm của nàng đã rớt xuống vực sâu vạn trượng. Lần này không biết là loại hình phạt gì. Suy nghĩ một chút cũng là do nàng, trước nhiều người như vậy muốn đi cùng một người nam nhân khác, hoàn toàn đã đem tôn nghiêm hoàng đế của hắn chà đạp, hắn như thế lại tha cho nàng được?

“Nàng cùng nam nhân kia có quan hệ như thế nào?” – Long Tiêu từng bước đi đến bên giường, khuôn mặt u ám, làm cho người ta không chủ động mà rét run cả người.

“Là bằng hữu của ta” – Nhất Thuần xoay đầu sang một bên, cũng không dám nhìn thẳng hắn.

“Nàng ở đây không quen biết nhiều, bằng hữu ở đâu ra? Chẳng lẽ hắn là nội gián của các quốc gia nhỏ kia?” – Long Tiêu mạnh mẽ ôm lấy Nhất Thuần vào trong ngực,bàn tay dùng sức ép nàng nhìn thẳng vào hắn.

“Ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được!” – Nhất Thuần tránh né khỏi bàn tay to lớn của hắn, đối với vấn đề của hắn, nàng đành chịu, bởi vì trí tưởng tượng của hắn cũng quá phong phú đi.

Tên hoàng đế này thật tự cao tự đại, tự cho mình là một tay che trời sao? Các quốc gia khác đều bị hắn nói là nhỏ, trong mắt hắn chỉ có Ân quốc mới là lớn nhất sao…

Câu trả lời của nàng hiển nhiên chọc giận vị hoàng đế cao ngạo này. Tiếng y phục bị xé vang lên cả phòng.

Nàng không còn sức lực để chống cự những gì sắp xảy ra, liền nhắm mắt lại…

“Nhìn ta” - Long Tiêu ra lệnh, lại không lấy được câu trả lời. Hắn hung hăng, điên cuồng cắn làn da trắng nõn. Trên làn da nàng lưu lại dấu răng kia như muốn chứng minh rằng nàng chính là của hắn.

"Tại sao? Ngươi đã có nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy yêu ngươi? Tại sao còn phải cưỡng bức ta? Tình cảm là không thể bắt buộc? Chẳng lẽ chỉ là vì tôn nghiêm của ngươi, nhất định phải khuất phục ta sao?”.

Nhất Thuần mở mắt, giọt nước mắt từ từ trượt xuống mặt. Nàng nhẹ nhàng hỏi hắn…

Long Tiêu dừng lại động tác, hiển nhiên là bị vấn đề kia làm cho ngẩn người, chẳng lẽ chỉ là vì chinh phục sao? Lấy được thân thể nàng đã được rồi, vậy tại sao còn phải đối với nàng như vậy. Đối với một bậc đế vương mà nói, tình cảm là một thứ ngoâi lệ. Hắn muốn nhiều hơn, hắn muốn cả lòng nàng.

Hắn không trả lời vấn đề của nàng, mà mềm mại với nàng. Hắn đem răng của mình chuyển thành cái lưỡi nóng, ẩm ướt kia như muốn đem nàng thiêu rụi. Nàng tức giận khi thân thể mình lại đột nhiên hưởng ứng hắn.

Cảm thấy thân thể nàng đáp lại, hắn giống như lấy được sự đồng ý của nàng liền nhanh chóng xâm nhập. Nhìn nàng nhíu chặt chân mày, hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên, nàng mở to hai mắt nhìn khuôn mặt của hắn.

Hắn dai dẳng, triền miên cùng nàng thật lâu cũng không muốn rời đi.Tối nay, nàng đáp lại sự yêu cầu, kích thích của hắn. Nhìn thấy nàng ngủ thật là một chuyện tuyệt vời. Thân thể nhỏ bé của nàng đang ngủ say trong cánh tay của hắn, bên môi nở nụ cười nhẹ. 

Sáng hôm sau.

“Đứng lên cho trẫm!” – Trời còn chưa sáng, lại nghe được thanh âm giận dữ của Long Tiêu đối với người nằm trên giường. Hơi thở của nàng thật làm cho người ta muốn phát điên. Bên trong phòng, một đám thị nữ sợ hãi quỳ trên mặt đất,chờ lệnh.

“Người đâu, mau thay quần áo cho Nô phi!” – Long Tiêu lạnh lùng hạ lệnh, một đám thị nữ đồng loạt xông lên, ai cũng không dám chậm trễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.