“Bẩm hoàng thượng, thần cho là không thể!” - Tống thừa tướng đi ra phía trước nói, các thần tử khác cũng về chỗ cũ. Hắn lúng túng nói, Nhất Thuần đợi cả nữa ngày cũng không biết vì sao hắn cho là không thể.
Thực ra, rất nhiều triều đại đã trải qua những chuyện như vậy. Khi đó Lý Tư cũng dùng chính khả năng của mình để cứu cả thiên hạ nước Tần. Nhưng vị Chu Đại nhân kia là đang nhằm vào ai đó? Trong triều, người nọ hình như không phải là người Ân quốc, cho dù nhiều thần tử ở đây đều là người Ân quốc, ý kiến kia rất nhanh sẽ bị lật đổ. Nhưng vì vừa rồi số thần tử tán thành chiếm hai phần ba, như vậy ý kiến kia có thể là nhằm vào người khác.
“Bẩm hoàng thượng, thần là người Tây Thục, mặc cho hoàng thượng xử lí!” - Lý Hưu Văn tiến lên, đứng bên cạnh Tống thừa tướng, xem ra đứng trước đứng sau cũng phải theo chức vị lớn nhỏ. Lời nói của Lý Hưu Văn làm cho Nhất Thuần nổi cáu, hoàng đế cho hắn cơ hội nhưng hắn lại tự nhận mặc cho người xử lí.
“Ừm!” - Long Tiêu cũng không vì lòng trung thành của hắn mà cảm động, khuôn mặt không biểu tình nói với Tống thừa tướng:
“Vậy còn lý do của thừa tướng!”
“Bẩm hoàng thượng, trục xuất các thần tử trong triều đi, thế lực sẽ yếu đi, thần cho là không ổn!” - Tống thừa tướng chậm rì nói xong, chỉ thấy trên trán hắn đổ một tầng mồ hôi lạnh.
“Ngu ngốc!” - Nhất Thuần nghe thấy lời nói của Tống thừa tướng kia, liền tức giận mà buột miệng nói ra. Thanh âm mặc dù không lớn, nhưng cũng khiến cho tất cà đại thần phía dưới nhìn đến. Long Tiêu trừng mắt nhìn nàng, bộ dạng của hắn như muốn ăn thịt nàng. Tố chất của Nhất Thuần vô cùng tốt, liền mặc kệ hắn.
Lý Hưu Văn cùng Tống Thụy vừa nhìn thấy gương mặt nàng nhất thời kinh ngạc mà không nói nên lời. Trong lòng cũng thầm hiểu, hoàng thượng mấy ngày liên tiếp sủng, cưng chiều nô phi.
“Vậy người có cao kiến gì?” – Thái độ Tống thừa tướng cung kính nói, càng tránh không nhắc đến thân phận của nàng. Còn đám đại thần còn lại thì ra vẻ khinh thường, cười nhạo.
"Nói một chút coi!" - Long Tiêu thấy nàng không dám mở miệng, xem ra nàng còn để hoàng thượng như hắn vào trong mắt, liền đồng ý cho nàng trả lời.
"Thật có thể không?" – Nhất Thuần cẩn thận hỏi Long Tiêu, bộ dáng này của nàng căn bản không giống như một thị nữ ngủ gật như lúc này, tản ra một khí chất cao quý.
“Ừ!” - Long Tiêu nhẹ nhàng gật đầu, bộ dạng hắn như muốn nói hắn không cho nàng nói ra sợ nàng sẽ ghẹn chết a.
Nhất Thuần tựa như hiểu ý, liền trừng mắt nhìn hắn. Xoay người nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Lý Hưu Văn, còn có ánh mắt kinh ngạc của các thần tử khác. Không hiểu sao hoàng thượng lại phải nhường nhịn một thị nữ, lại để nàng tham dự thượng triều, còn bộ dạng của người như đang đem kịch vui vậy.
Bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, nàng căn bản cũng không để ý, nàng từng trải qua nhiều trường hợp lớn hơn, trong đầu nghĩ đến bài học của Lý Tư. Ho nhẹ một tiếng, nàng chậm rãi nói:
“Trục xuất các đại thần trong triều, ta cho rằng đây là cái ý kiến sai lầm. Đất đai rộng lớn, cây cối mới có thể sinh trưởng, lãnh thổ rộng lớn mới có nhiều người ở, binh khí sắc bén thì binh lính sẽ càng dũng mãnh.”
Nhất Thuần đột nhiên nghĩ đếnm nàng không biết núi ở đây cao nhất tên là gì, liền xoay người hỏi Long Tiêu:
“Nơi này, ngọn núi cao nhất tên gọi là gì?”
Long Tiêu nghe thấy nàng đột nhiên hỏi vấn đề này, tức không thở nổi
"Thái Sơn"
"A, cũng gọi là Thái Sơn!" – Nhất Thuần nhún vai, liền nói tiếp:
“Thái Sơn không vứt bỏ những bụi đất nhỏ cho nên mới trở nên cao lớn như vậy, biển không ngăn cản những dòng sông nhỏ chảy vào nên mới sâu và rộng như vậy, quân vương không bỏ dân chúng cho nên mới vinh quang.Vì vậy lãnh thổ không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc, nhân dân không phân biệt được nước mình nước địch, lợi dụng sự dồi dào của bốn mùa để lấy được sản vật tươi tốt, quỷ thần đều phải cúi đầu, đây chính là minh quân vô địch khắp thiên hạ. Nhưng bây giờ lại cự tuyệt những người đến tìm chỗ dựa, khiến cho họ quay sang trợ giúp quân địch. Nếu ra sức cự tuyệt khách bốn phương, khiến cho họ vì những quốc gia khác tạo dựng sự nghiệp. Khiến cho mọi người khắp thiên hạ sợ hãi không dám đến quốc gia của người, cái này còn gọi là đem vũ khí giao cho địch, đưa lương thực cho cường đạo, để bọn họ kéo tới đánh mình.” – Nói tới đây, Nhất Thuần liếc nhìn, đám đại thần giống như đang ăn trứng gà mà bị mắc ghẹn, nói không ra lời. Quay đầu nhìn thấy Long Tiêu đang nhìn mình như có điều gì suy nghĩ, liền tiếp tục nói.
“Nhiều vật phẩm, trân bảo quý giá đều không phải sản xuất từ Ân quốc, nhiều mưu sĩ không sinh ra và lớn lên tại Ân quốc nhưng vẫn có rất nhiều người muốn tận trung với hoàng thượng.” – Nói đến chỗ này, Nhất Thuần nhìn Lý Hưu Văn, khuôn mặt hắn như nhìn thấy ánh sáng, nàng hỏi: