Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế!

Chương 37: Sức mạnh của nụ cười



"Cha! Con thật sự rất nhớ cha! Cái thế giới này thật là đáng sợ, tất cả đều là loại thần kinh không bình thường, con thật sự sắp sống không nổi nữa rồi, cha nói cho con biết đi, con phải làm sao bây giờ?" Nhất Thuần từ từ ngồi dậy, tự nói với mình những lời chua xót, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa chỗ bị té đau, rồi tựa như không có chuyện gì, nàng bước tới đem cái chậu gỗ trước mặt nhặt lên, xoay người đi ra ngoài. Có thể là do nàng quá chú tâm, không hề phát hiện nơi này có người, càng không phải chỉ có một người.

Toàn bộ người trên triều đình ngẩn người tại đó, không biết chuyện gì vừa xãy ra, xoay người len len nhìn thiên tử đang ngồi trên đại điện.  Hoàng đế mặt xanh mét, không một ai dám hé răng, lão công công nhanh chóng nhìn thử sắc thái của hoàng đề, nhưng dường như Long Tiêu một chút cũng không có ý muốn tuyên phạt. Lão công công đành nuốt nước bọt lớn tiếng nói: "To gan! Ngươi dám tự ý xông vào đại điện!"

Nhất Thuần nghe thấy có tiếng nói, liền dừng bước, quay đầu lại xem một chút.  Nàng nhất thời im lặng, vừa chống lại cặp mắt tràn ngập nộ khí kia vừa hừ lạnh một tiếng, hướng về phía văn võ bá quan khẽ mỉm cười, hào phóng nói: "Xin lỗi, các người cứ tiếp tục!"

Nụ cười của nàng chấn động  cả đại điện, lại chọc giận Long Tiêu, hắn đột nhiên đứng dậy sải từng bước lớn đến trước mặt nàng, đem nàng bế ngang rồi biến mất trước ánh mặt kinh ngạc của mọi người.

Nhất Thuần hai cánh tay ôm cổ của hắn, đôi mắt chứa ý cười, khẽ thở ra mùi hương ngọt ngào: "Ta hôm nay  nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, ta không muốn người khác thay ta!"

"Ngươi!" Chính là nụ cười của nàng làm tim hắn đau nhói, bản thân hắn cũng cảm tháy kỳ quái tại sao đối với nàng lại quan tâm như vậy, dường như hắn không thể khống chế được mình nữa, mắt phượng híp lại, hai tay đột ngột buông xuống.

"A!" Nhất Thuần nằm trên mặt đất, nhưng cũng không hề oán trách, từ từ đứng dậy vẫn duy trì mỉm cười hướng về phía hắn đi tới.

"Đủ rồi, hôm nay ta miễn hết!" Long Tiêu tức tới mức muốn thổ huyết, nhưng đành phải nhượng bộ.

"Vậy phải đa tạ bệ hạ rồi!" Nhất Thuần đứng nguyên tại chỗ không hề cử động, đối với sự nhượng bộ của hắn cũng không hề mang lòng cảm kích. Trong nàng chỉ toát lên vẻ lạnh lùng, sau đó hướng Thanh Hà uyển trở về.

"Nương nương ngài trở về thật sớm!" Mộng Phàm đi lên phía trước vấn an.

"Ừ, ta mệt mỏi, cần nghỉ ngơi một lúc." Nhất Thuần tiến thẳng vào trong phòng, Mộng Phàm giúp nàng thu dọn quần áo, nhìn nàng nằm trên giường sau đó nhẹ nhàng thối lui khỏi bên ngoài.

Đêm đã khuya Mộng phàm và Nhược Vân đều đã ngủ, Nhất thuần xoã tung mái tóc mây bồng bềnh, tay phải đỡ má, dựa vào bệ cửa sổ ngắm trăng, tay trái đặt ở trên bệ cửa, thoáng nhìn dường như nàng đang đùa giỡn với làn gió mát, trên mặt không hiện lên biểu tình nào nhưng lại cực kỳ giống như nàng chơi đùa với một đứa trẻ nào đó.

"Thế nào còn chưa ngủ?" Bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng thân thiết thăm hỏi, Nhất Thuấn không thể tin được vào lỗ tai của mình, chân chưa kịp mang giày đã vọt ra ngoài cửa. Nàng nhìn thấy Nhất Hàng dưới ánh trăng, nước mắt không cách nào kìm nén rơi xuống, tiến lên ôm chặt lấy hắn, vùi trong ngực trong tìm kiếm một chút an bình và hạnh phúc.

"Đi theo ta đi!" Người trong ngực mặt tái nhợt, thân hình gầy gò bị hắn một tay dùng sức nâng lên, nghe được nàng khóc khẽ một tiếng, tim của hắn một lần lại một lần nhói lên cơn đau không thể nào chống đỡ nổi. Hắn nguyện ý lấy tất cả đổi lấy nàng đừng khóc nữa, chỉ cầu xin được nhìn thấy nụ cười của nàng. Nhưng giờ đây hắn không biết nên làm như thế nào, đành đau lòng mà vuốt lưng của nàng, hơi thở ôn nhu thổi lất phất ở bên tai.

"Dạ!" Nàng chính là chờ câu nói này của hắn, cố gắng thật lâu rốt cuộc nàng cũng ngừng khóc, lẳng lặng dựa vào trong ngực hắn, an tâm giống như nàng đang nằm trong lòng cha mình.

Nhất Hàng nhẹ nhàng nâng nàng cằm lên, thấy trên lông mi nàng còn mang theo vài giọt nước mắt trong suốt, hai gò má bởi vì khóc mà nổi hai đóa ửng hồng, càng thêm thêm mấy phần kiều diễm, hắn không khỏi sinh lòng yêu thương, chuyên chú ngắm nhìn nàng,  ánh mắt tràn đầy sự nóng bỏng  dịu dàng.

Nhất Thuần bị ánh mắt nóng bỏng của hắn thức tỉnh,khẽ đẩy hắn ra hỏi: "Chúng ta có thể bây giờ đi sao?" Một khắc cũng không muốn ở lại trong cung này, nơi đây quả là địa ngục chốn nhân gian

"Nhắm mắt lại!" Thanh âm nhẹ giống như như lông vũ lướt qua đôi tai, nàng thuận theo nhắm mắt lại.

Bàn tay Nhất Hàng chế trụ eo nhỏ của nàng, mang nàng bay ra khỏi chốn địa ngục nhân gian. Không trung in lên một đôi bóng hình xinh đẹp, vạt áo theo gió bay phất phới, trong không khí lưu luyến một mùi thơm đặc biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.