Mắt phượng hẹp dài nhàn nhạt lướt qua cơ thể đang vắt ngang qua người hắn, Long Tiêu không còn mãnh liệt thoả mãn như trước đây, chỉ lơ đễnh vuốt ve, ngoài ra không có bất cứ hành động nào khác.
"Bệ hạ!" Linh phi thấy quyến rũ bằng mắt không xong, mười ngón tay linh hoạt liền chủ động tiến lên vuốt ve ngọc thể của hắn, ả tà mị rên lên, đầu ngón tay di chuyển từ lồng ngực hắn vuốt một đường thẳng xuống bụng dưới, ả không tin rằng nam nhân có thể chịu được loại khêu gợi kích thích này.
"Hừ!" Long Tiêu hừ nhẹ một tiếng, một giây kế tiếp liền để cho ả gánh chịu hậu quả đã gợi lên dục vọng của hắn là như thế nào.
Linh phi đem hạ thân mềm mại không ngừng cọ sát vào hắn, cầu xin thêm một lần nữa hoan ái.
Long Tiêu lạnh nhạt đẩy ả ra, vén lên màn tơ rồi bước xuống giường, cơ thể to lớn mạnh mẽ lập tức được phủ thêm áo khoác bởi một thị nữ chờ sẵn. Hắn nhận lấy ly rượu do thị nữ dâng lên lên cạn sạch. Ánh mắt nhìn thấy thân thể đang ở trên giường bất chợt nổi lên sự chán ghét, có lẽ hắn nên thử đổi nữ nhân khác.
Kể từ khi Nhất Thuần sảy thai, hắn cũng chưa từng truyền nàng thị tẩm, mấy ngày nay vẫn là Linh phi thực hiện công cụ làm ấm giường cho hắn. Đối với hắn mà nói, nữ nhân đều không phải cùng một dạng sao? Cư nhiên Nhất Thuần lại không giống, chỉ cần được nghe giọng nói của nàng, nhìn thấy dáng vẻ thuần khiết của nàng, tựa như làn gió xuân mơn man thổi qua giữa đêm khuya tĩnh mịch. Vô cùng mê hoặc lòng người, làm hắn vô cùng si mê. Long Tiêu bất giác lâm vào cõi tương tư khôn nguôi.
"Bệ hạ, thần phi phục vụ không chu đáo sao?" Linh phi trách móc nũng nịu, thật ra thì trong lòng rất sợ, ả mới được hầu hạ Long Tiêu có mấy ngày, bệ hạ liền chán ghét, ả bây giờ nên làm thế nào mới được đây?
"Ngươi phục vụ rất tốt, tối nay không còn cần ngươi nữa" Hắn không chút hứng thú, lạnh nhạt nói.
"Đủ rồi, lui ra." Hắn vô tình quát lên, không hiểu được sự lo lắng trong lòng từ đâu mà đến. Đại khái có lẽ bắt đầu từ sự lộn xộn do Nhất Thuần gây ra trên triều đình sáng nay. Hắn hiện đang suy nghĩ không biết nàng hiện tại đang làm gì?
"Hồi bệ hạ, Nô phi nương nương mất tích." Nhược Vân hốt hoảng báo lại. Nàng đi ngủ khi chủ tử còn chưa nghỉ ngơi, nhưng nằm ở trên giường không ngủ được liền đứng dậy xem một chút không ngờ phát hiện chủ tử biến mất. Rõ ràng Nô phi ở trong lòng bệ hạ chiếm vị trí rất quan trọng, Nhược vân sống trong cung nhiều năm chưa từng thấy bệ hạ đối với bất kì vị nương nương nào có sự săn sóc như vậy, không cần phải nói cũng biết lần này nàng lành ích dữ nhiều rồi. Nay Nô phi lại tư dưng biết mất trước mắt mình, trong lòng nàng mồ hôi lạnh cũng sắp chảy thành sông.
Bọn thị nữ thuần thục thay quần áo cho hắn, Long Tiêu không một phút chần chừ phóng như bay hướng Thanh Hà uyển.
Trên giường Linh phi tức giận tím mặt, chỉ cần vừa nhắc tới con tiện nhân đó, bệ hạ liền biến thành bộ dạng hấp tấp gấp gáp không còn biết gì nữa. Linh phi càng giận chính là lại bị một nữ nhân không có gia thế, không có chỗ dựa, càng không cần õng ẹo làm dáng, nũng nịu lấy lòng bệ hạ, vẫn có thể ngồi mát ăn bát vàng, có thể hàng đêm cùng bệ hạ đồng sàn cộng chẩm (1). Quả nhiên là "hậu cung giai lệ tam thiên nhân, tập tam thiên sủng ái vu nhất thân" (2)
((1) cùng chung chăn gối)
((2) Đây là 2 câu trong bài thơ Đường "Trường Hận Ca" của Bạch Cư Di. Bài này nói về chuyện tình của Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi). Dịch ra có nghĩa là Hậu cung giai lệ ba nghìn người, ba nghìn sủng ái tại một thân! - trong cung 3 ngàn cung tần mĩ nữ mà chỉ yêu thương có 1 người)
Thanh Hà uyển bên trong đèn đuốc sáng rỡ, Long Tiêu huy động tất cả người trong cung phải xem xét từng gốc cây ngọn cỏ, xác thực vẫn không nhìn thấy người cần tìm.
"Người đâu, lập tức phong tỏa Đế Kinh, kiểm tra kỹ lưỡng từng cổng thành." Long Tiêu hạ lệnh, trong mắt ánh toả ra hàn khí đủ thể đông cứng toàn bộ thế giới. "Thiên Nhất Thuần, nàng đừng mơ tưởng chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta, dù là nàng có chạy đằng trời." Hắn nghiến rặng nặn ra lời thề, những người nghe được chỉ có thể không rét mà run.
"Theo trẫm xuất cung." Long Tiêu ném cho tổng quản thái giám một câu rồi sải bước hướng hướng cửa thành đi tới.
"Bệ hạ, xin dừng bước." Tôn tổng quản giật mình, thấy bóng lưng hoàng đế đã đi xa, liền đuổi theo nói: "Bệ hạ, ngài cứ như vậy đi ra ngoài sẽ bại lộ thân phận, xin ngài cho lão nô chuẩn bị một chút."
Long Tiêu dừng bước, nhìn xem bản thân trên người một thân long bào cùng bảo kiếm, hận mình quá mức lỗ mãng, xoay người hướng tẩm cung đi tới.
Tôn tổng quản không hề dám nhiều lời, hắn theo bệ hạ nhiều năm biết rõ tính tình của hắn. Chỉ là chưa từng thấy bệ hạ vì bất cứ nữ nhân nào lại mất khống chế như vậy, xem ra vị Nô phi này ở trong lòng bệ hạ không hề đơn giản nha. Chẳng qua bản thân người không nhìn ra được thôi.
Hai người sau khi cả trang liền biến mất ở trong bóng đêm.