Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế!

Chương 39: Mỹ nữ phương xa



"Oa,  chợ đêm thật là náo nhiệt a!" Khi Nhất Thuần được phép mở mắt ra liền thấy trước mặt là một quang cảnh náo nhiệt, có thể bởi vì tịch mịch đã lâu, cũng có thể bên cạnh nàng giờ đây đã có một người đáng tin cậy mà Nhất Thuần bỗng nhiên vô tư đứa trẻ.

Nhất Hàng nhìn cô gái ở trước mắt, khóe miệng cong lên. Lúc này khuôn mặt Nhất Thuần sáng bừng, nụ cười ấy mới mê người làm sao, ngây thơ thanh thoát.

"Chậm một chút, nàng cẩn thận coi chừng mệt nha!." Hắn đuổi theo kéo nàng, sợ không cẩn thận sẽ lạc mất nàng.

"A? Làm sao mà muội mệt được? Ha ha!" Nàng đã đem tất cả lễ giáo ném sạch, mái tóc dài xinh đẹp nương theo làn gió mà phiêu dật, mang theo một cổ nhiệt tình như dứa trẻ cùng hắn đi vào trong đám người náo nhiệt.

"Cái gì nàng cũng tò mò xem qua nhưng thật sự không có tìm được bất cứ món gì mình thích sao?" Nhất Hàng nhìn hai tay trống không, rất thất vọng hỏi.

"Xem một chút là được rồi, không cần thiết phải mua mới được chứ?" Nhất Thuần vẻ mặt đáng yêu cộng thêm suy nghĩ khác người, Nhất Hàng rất hoài nghi nàng là không phải người nơi này. Hắn đã gặp vô vàn nữ nhân, không có người nào là không mê vật chất và trọng hình thức. Còn nhìn nàng xem, đối với trang sức đeo tay, phấn son lại không hề có một chú hứng thú.

"Này...." Nhất Hàng nhất thời im lặng, chưa từng thấy qua cô gái nào giống như vậy, không đam mê cuồng nhiệt bất cứ gì,  ngược lại, cái gì cũng xem như bình thường, không thích cũng không ghét. Nghĩ tới đây lòng của  Nhất Hàng như bị một tảng đá lớn đè xuống, cảm giác hụt hẫng từ đâu bắt đầu nảy sinh trong tim.

"Oa! thật là nhiều mỹ nữ a!" Nhất Thuần đột nhiên không bước tiếp, dừng lại ở trước cửa một kỹ viện chảy nước miếng.

"Muốn đi vào sao?" Còn không đợi Nhất Thuần nói ra, Nhất Hàng hỏi thẳng. Tầm mắt hắn liếc nhìn thấy cách đó không xa, có một đám người đi tới dường như đang nóng lòng tìm kiếm cái gì đó, hắn cười thầm: "Tốc độ nhanh thật."

"Uh!" Nhất Thuần không chút nghĩ ngợi liền gật đầu đáp ứng, nghĩ thầm đúng là một nam nhân chu đáo, trong lòng vui vẻ nghĩ nếu có đứa em họ ở đây, bảo đảm sẽ ép nàng làm mai ngay, ha ha!

"Bên này đi." Nhất Hàng lôi kéo nàng hướng gác lầu phía sau đi tới. Vốn đang sợ dẫn nàng đi thanh lâu sẽ làm nàng cảm thấy  bất an, không ngờ là do nàng trực tiếp yêu cầu.

"Không đi vào sao?" Nhìn hắn mang nàng đi về hướng ngược lại, Nhất thuần có hơi thất vọng mà hỏi.

"Đi cửa sau, xem lại bộ dạng ăn mặc của nàng bây giờ đi, có nữ nhi nhà ai lại trắng trợn đi dạo kỹ viện." Nhất Hàng nhìn ra thất vọng của nàng, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, thật là không có biện pháp với nữ nhân này, đúng là lần đầu tiên mới thấy.

"Đúng rồi, nơi này rất là phong kiến, muội quên mất, bởi vì ở chỗ của muội nơi đó có cả hộp đêm, ai thích vui chơi đều được, không phân biệt nam nữ."Nhất Thuần đầu tiên là nháy mắt, sau đó mới nhỏ giọng nói.

Nhất Hàng trong lòng kinh ngạc vô cùng, tuy là nàng nói rất nhỏ nhưng cũng đủ khiến người bên cạnh nghe rõ ràng, tuy hắn ta không hiểu nàng nói cái gì, nhưng đại khái ý tứ thì cũng đoán ra chút ít. Nàng rốt cuộc sinh ra ở thế giới như thế nào, vì sao lại khác biệt như vậy?.

"Thiếu gia!" Phía sau có hai gã canh cổng, nhìn thấy hai người bước tới, đầu tiên là sửng sốt, sau đó hướng về phía Nhất Hàng cung kính lên tiếng chào hỏi.

Nhất Hàng trực tiếp kéo nàng tiến vào bên trong thanh lâu, tự nhiên giống như đi vào nhà của mình. Nhất Thuần có chút nghi ngờ, mở miệng hỏ i"Các người có quen biết với nhau sao?"

Nhìn ra nàng hoài nghi, nhưng bây giờ không tiện giải thích, hắn liền thuận miệng nói "Thường xuyên đến, cho nên rất quen thuộc." Khi câu nói này vừa ra khỏi miệng, Nhất Hàng lập tức  hối hận muốn đập đầu vào tường, xem ra chính mình thật là quá khẩn trương, lại sợ nàng hiểu lầm mình.

"Xem ra huynh là người có tiền nha! Ha ha." Nhất Thuần chỉ đơn giản nói đùa một câu, kỹ viện cổ đại thật sự rất "hot" nha, giờ thì cuối cùng mình cũng hiểu tại sao lại như vậy rồi.

"..." đối với sự đùa giỡn của Nhất Thuần, Nhất Hàng liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó càng thêm khẩn trương, chẳng lẽ nàng không thích mình sao? Tại sao nàng tuyệt không chút để ý như vậy? Chẳng lẽ.... hắn không dám suy nghĩ nữa

"Huynh làm sao vậy?" Nhất Thuần không thể chờ thêm được nữa, tỏ ý muốn hắn đi tiếp, chứ đứng im một chỗ làm gì.

"Không sao cả, đi thôi!" Nhất Hàng trực tiếp ôm nàng phi thân lên lầu hai (@Miêu: tại sao có cầu thang ko đi mà phải ôm bay lên, rõ ràng lợi dụng, ta ghét), nơi này là một gian phòng rất tốt và thanh tỉnh, thiết kế trang nhã thể hiện chủ nhân của nó là người rất biết hưởng thụ.

"Nàng mệt rồi thì nghỉ ngơi một lát đi!" Nhất Hàng dùng đại cước đá văng cửa, đi tới phía giường, đem nàng nhẹ nhàng đặt xuống. Hắn nâng cằm nàng lên, nhìn chăm chú nữ nhân trước mắt.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.