Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế!

Chương 42: Một khúc vạn lượng



"Ha ha ha!" Tin buông Nhất Thuần ra, nàng trả lời như thế làm hắn vô cùng buồn cười.

Được tự do, Nhất Thuần cẩn thận lui về phía sau mấy bước, hắn càng cười to hơn, lòng nàng trở nên vô cùng bấn loạn, đối với loại nam nhân cuồng vọng tự đại này chuyện gì hắn cũng dám làm.

"Um" đột nhiên bị hắn hôn, chính xác mà nói là bị hắn chuyển thứ thuốc gì đó vào trong miệng, một  chất lỏng nồng đậm từ từ tràn vào trong họng, chảy xuống dạ dày. Nàng chưa kịp phản kháng thì đã mất đi ý thức.

Tin ôm lấy mỹ nhân đang hôn mê đi tới trước giường, hai người ngồi đối diện, Tin đem nội lực đưa vào trong cơ thể nàng, Nhất Thuần đột nhiên mở mắt, vẻ mặt bất thường, ánh mắt vô hồn nhìn hắn.

"Tỉnh! ha ha." Tin thu tay trở về, nhếch miệng cười.

Một lúc sau, trong lầu bát giác  vang lên một trận hoan hô.

Chỉ thấy một mụ tú bà õng ẹo bước lên bục diễn lớn nói: "Các vị gia môn, nếu như sau khi chư vị nghe xong ca khúc này, vị nào có thể giải thích ra ý nghĩa trong đó, thì tối nay sẽ được miễn phí hoàn toàn.

"Được, tốt, tốt lắm!" Phía dưới lại vang tiếng hoan hô.

Mụ tú bà vừa nói xong, lập tức trên sân khấu xuất hiện một bóng dáng diễm lệ, chiếc eo nhỏ xoay nhẹ nhàng, lắc lư cái mông tròn đầy bước ra.

Âm nhạc sôi động vang lên...

Stand­ing beside y­ou

Wish­ing y­ou‘d al­ways­ be­clos­e to me

And­ how­ can­ Itel­l y­ou

Ev­ernigh­t I see y­ou in­ my­ dream

Believe me

don"t be me

I would never let you go

Why, why do this have to be a fantasy

Let"s make our love become reality

Oh, how I pray for that day to come

When we"ll be joined together close as one

together close as one

I feel the passion

Burning deep inside my soul

And you"re the solution

I know you"d catch me if I fall

(Dịch:  Đứng bên anh em mong ước

Rằng chúng mình sẽ mãi mãi bên nhau

Em phải nói ra sao để cho anh hiểu được

Vì hàng đêm em thấy anh trong những giấc mộng.

Hãy tin em đi, đừng như em

Em không bao giờ muốn anh phải ra đi

Vì sao,vì sao đó chỉ là một hình ảnh tưởng tượng 

Hãy làm cho giấc mộng tình yêu của chúng ta trở thành sự thật 

Em đã hằng mong sao cho ngày đó sẽ đến

Khi đó chúng ta sẽ mãi bên nhau

Em cảm nhận được tình cảm mặn nồng này

Đang cháy bỏng sâu thẳm nơi tâm hồn

Và đó không phải là sự tưởng tượng

Em biết anh sẽ nâng em mỗi khi em vấp ngã...)

Hai mắt quyến rũ, lụa mỏng phủ mờ khuôn mặt xinh đẹp, thân thể nhẹ nhàng uyển chuyển, động tác vừa tiêu sái vừa mạnh dạn lả lơi mời gọi,  âm nhạc sôi nổi không ngừng làm nóng lên bầu không khí trong căn phòng lớn....

Lầu dưới người xem ngày một đông đúc, tất cả đều nhìn chằm chằm bóng dáng lả lướt đang không ngừng chuyển động trên vũ đài.

Tin có lẽ vì quá tập trung, cũng có thể là quá nhập tâp nên hắn không hề phát hiện ra nhân vật qian trọng đã xuất hiện, sắc mặt vô cùng khó coi. Tin đang ôn hoà  bỗng nhiên thay đổi làm người khác không thể nắm bắt được ý nghĩ của hắn

"Là nàng!" Long Tiêu sau khi nhận được tin tức liền chạy thẳng tới kỹ viện, từ sau khi đi vào không hề rời mắt khỏi bóng dáng của người trên vũ đài, mặc dù có chiếc khăn che mặt, vẫn không làm mất đi khí chất đặc biệt của nàng. Trên đài nàng giống như yêu tinh trong đêm, quyến rũ đến rung động lòng người. Long Tiêu càng vui mừng bao nhiêu khi nhìn thấy nàng thì trong lòng cũng càng tức giận bấy nhiêu. Tự mình bỏ trốn rồi đến nơi này phô bày thân thể, mười ngón tay siết thật mạnh, khớp xương răng rắc hoà lẫn trong tiếng nhạc.

Khúc nhạc vừa kết thúc, tú bà vặn eo lắc mông  tiến lên "Xin hỏi có vị đại gia nào có thể lên đài để giải thích hay không?"

"------" dưới đài hoàn toàn yên tĩnh.

Tú bà tiếp tuc: "Như vậy chắc là mọi người muốn nghe thêm một khúc nữa?" Lời nói vừa dứt, phía dưới giống như nổ tung  như nồi bỏng ngô.

Tú bà giơ tay lên, phía dưới mới an tĩnh lại, từ từ nói "Muốn mua một khúc nhạc từ cô nương đây, phải trả một vạn lượng vàng."

Long Tiêu đứng lên đi về phía Nhất Thuần, dừng lại nói"Ta trả."

"Tốt....tốt!" Tú bà đầu tiên là sửng sốt, không ngờ có người trả thật. Dĩ nhiên không chỉ một mình bà ta sững sờ, tất cả  mọi người ở đó lúc này đều ngây người.

Hắn theo thói quen ôm lấy eo nhỏ của nàng đi lên lầu.

Phía dưới có một đôi tay nắm chặt giận dữ, hắn tình nguyện chỉ cần mình có thể ôm lấy của nàng, không cần quan tâm tới có bị nàng giết chết hay không. Nhưng hắn lập tức giật mình, không ngờ hắn có thể nhất thời hồ đồ nghĩ ra chuyện như vậy. Bị chính suy nghĩ của mình hù dọa, gương mặt tuấn tú của hắn càng trở nên đáng sợ bội phần.[/font]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.