Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế!

Chương 6: Mất đi sinh mạng trên long sàn



“Phế vật, đều là một đám phế vật” - Long Tiêu trở nên nóng nảy.

“Xin hoàng thượng thứ tội” - Đám tỳ nữ quỳ gối xuống đất

“Cút” - Long Tiêu nhìn thấy các nàng lại càng tức hơn, đem tất cả đuổi ra ngoài, chỉ còn lại Nhất Thuần không một tiếng nào mà nằm trên giường bồi hắn.

Sau khi Nhất Thuần bị ngự lâm quân Lưu Lâm đem đi, Long Tiêu đã mất hứng thú với mấy tú nữ mới đến ở trên giường. Trong đầu hắn tất cả đều là bóng dáng Của Nhất Thuần. Ngay từ lúc nhìn thấy Nhất Thuần bị dụng hình từ trong bóng tối, quan sát nhất cử nhất động của nàng. Nhìn dáng vẻ của nàng xem chừng chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, lại có thể giữ cho đầu óc mình tỉnh táo, rõ ràng nàng không đơn giản. Nhưng nghe thấy nàng liên tiếp đặt ra câu hỏi, Long Tiêu cũng theo đó mà rung động, nàng là người nào? Đến từ đâu? Chẳng lẽ là từ trên trời rơi xuống?

Trên giường,Nhất Thuần nhìn giống như một đứa trẻ, từ lông mi đến mái tóc, tất cả đều xinh đẹp, đều rất hoàn mĩ. Trải qua mấy lần đày đọa, thân thể của nàng vẫn xinh đẹp như vậy. Hắn cẩn thận muốn đem vẻ đẹp của nàng thu vào trong mắt, không bỏ sót một điểm nào.

“Đáng chết, như thế nào còn không tỉnh lại?” - Long Tiêu nhìn mỹ nữ trên giường mắng.

Hắn thô bạo đem ga giường trên người nàng cởi ra, làn da trắng như tuyết có vài vệt máu đỏ tươi, tay hắn không tự chủ được ở trên thân thể nàng nhẹ nhàng hoạt động. Nàng không hề nhúc nhích một cái, hô hấp vẫn đều đều, đại biểu…………nàng vẫn còn chưa có tỉnh lại.

“Người đâu” – Long Tiêu đứng lên thét to.

“Có nô tỳ” - một tỳ nữ có dáng người thấp bé quỳ xuống đáp lời.

“Tới đây” - Long Tiêu ngoắc ngoắc đầu ngón tay, tỳ nữ cúi đầu đi đến trước mặt hắn.

“A” - Hắn đem nàng xách lên, một tay xé bỏ y phục của nàng, làn da trắng như tuyết ngay lập tức hiện ra trước mắt hắn. Tỳ nữ kinh hãi, đứng ngây ngô không nhúc nhích, lại không dám ngăn cản hoàng thượng. Đột nhiên được sủng hạnh, đối với nàng mà nói cũng không phải là chuyện xấu, tỳ nữ thông minh không ngừng đáp lại hắn.

Hắn đem nàng ôm đến lên giường, nàng đột nhiên được hoàng thượng yêu ái, cưng chiều, nhịn đau đớn lần đầu tiên, rất nhanh thanh âm của nàng liền thay đổi sang vui sướng. Nàng len lén đá một cước đem Nhất Thuần bên giường rớt xuống giường. Nàng vẫn lẳng lặng nằm ở nơi đó cũng không có trở ngại họ tiếp tục, lại vô tình bị đá xuống giường.

“Rầm” - Long Tiêu cảm thấy được động tác của nàng ta, hạ bộ liền dừng hoạt động. Hắn hung hăng đánh xuống một chưởng, hai mắt vốn bình thản không ngờ lại trở nên lạnh lùng.

Tỳ nữ kia còn chưa kịp phản ứng liền tắt thở, trở thành một cái xác, thế nhưng nàng được chết trên giường rồng, coi như đời trước cũng có tích đức! Nàng vẫn là có phúc, chưa kịp lĩnh hội một thân trong hậu cung cô đơn, lẻ loi liền hạnh phúc mà chết đi trên long sàn.

Long sàn lại trở nên sạch sẽ như thường ngày, Nhất Thuần vẫn lẳng lặng nằm ở nơi đó, giống như một xác chết.

Ngự thư phòng.

“Hoàng thượng, thời gian không còn sớm, người nên nghỉ ngơi” - Tôn công công cúi đầu lễ phép nói. Tôn công công đi theo Long Tiêu khi hắn còn là hoàng tử. Khi Long Tiêu dành được ngôi vị, Tôn công công cũng theo đó mà lên làm đại tổng quản.

“Thiên Nhất Thuần tỉnh chưa?” - Long Tiêu để quyển sách trên tay xuống hỏi.

“Bẩm hoàng thượng, còn chưa tỉnh lại” – Tôn công công cẩn thận trả lời.

“Triệu Linh Phi thị tẩm.” - Long Tiêu nói xong liền hướng tẩm cung mà đi đến.

“Tuân lệnh” - Tôn công công lui ra, đi truyền thánh chỉ.

Bên trong tẩm cung của hoàng đế.

“Hoàng thượng, thần phi rất nhớ người.” - Thanh âm mềm mại của Linh Phi thổi nhẹ bên cạnh tai Long Tiêu.

“Đúng nha, vậy phải xem ái phi như thế nào nhớ trẫm đây, ha ha!” - Hắn phóng đãng cười.

“Hoàng thượng thật xấu.” - Nàng ta chán ghét kêu lên, mười ngón tay tiến lên vuốt ve hắn.

“Ư” – Thân thể của nàng đã trêu trọc hứng thú phần dưới của hắn, bàn tay, thân thể linh hoạt tiến về phía hông của hắn, chuẩn bị tư thế, chờ hắn bắt lấy ******

“A! Hoàng thượng, người ta chịu không nổi.” - Linh Phi giả dối cầu xin, hơn nữa lại kích thích hắn tiến công.

Bên trong, thanh âm mập mờ truyền ra bên ngoài, tất cả những người được phân phó bên ngoài sớm đã quen thuộc.

“Mẹ nó! Ban ngày ban mặt, tại sao lại có thanh âm như vậy?” - Nhất Thuần saukhi tỉnh lại nghe được thanh âm này, liên nghĩ nhân viên đang lén lút XXX? Thật quá mức.

“Tỉnh” - Long Tiêu dừng lại, lẳng lặnh nhìn Nhất Thuần một bên giường.

“Hoàng thượng, tới sao” - Linh Phi cảm thấy Long Tiêu có gì không đúng, mở mắt nhìn thấy hắn đang nhìn cô gái bên giường, Trong lòng lại phát cơn thịnh nộ không dám phát ra ngoài. Hai chân kẹp lại phần eo của hắn, lần nữa chủ động quyến rũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.